Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Huỳnh Minh Tuệ với một tâm trạng cực kì tồi tệ bước ra khỏi ca bin của cáp treo đi xuống Cầu Vàng. Cô vào nhà vệ sinh thay một bộ váy đã được chuẩn bị trước đựng sẵn ở trong ba lô. Một chiếc đầm Vintage cổ điển tiểu thư, với áo rời có cổ khoét sâu, chiếc áo croptop khoe ra đường cong ở eo tuyệt mĩ. Tay áo dài và loe ra, cùng với chất liệu mềm mịn như một áng mây. Chân váy thổ cẩm siêu to tạo độ bồng bềnh và lả lướt, uyển chuyển khi bước đi như những công nương thời xưa. Một sợi dây chuyền với mặt dây hình tròn to cũng họa tiết thổ cẩm nốt. Tông màu nóng đậm tôn lên làn da trắng nõn nà dường như trong suốt của Minh Tuệ dưới ánh chiều tà. “Em đẹp không vợ?” Minh Tuệ nhìn con búp bê Lâm Ân Tú trên bồn rửa mặt, cười tươi lẩm nhẩm hỏi. Mặc dù chẳng bao giờ nghe được câu trả lời nhưng Minh Tuệ vẫn gật gù như đang loáng thoáng mà nghe câu trả lời của chị: “Em vợ của chị mặc gì mà không đẹp chứ?” ... Cầu Vàng với thiết kế vô cùng ấn tượng, hai bàn tay rêu phong to lớn vươn ra từ thân núi nắm lấy tấm lụa vàng lơ lửng giữa trời. Với độ dài 150 mét và nằm ở độ cao 1414 mét so với mực nước biển, cây Cầu Vàng đã tạo nên một lối đi giữa không trung, giữa khung ảnh mờ sương như chốn bồng lai tiên cảnh của núi Bà Nà. Đứng ở vị trí đôi bàn tay rêu phong, du khách có thể ngắm nhìn những cánh rừng nguyên sinh trải dài tít tắp, xa xa là toàn cảnh thành phố Đà Nẵng xinh đẹp. Huỳnh Minh Tuệ đúng như từng hứa với Lâm Ân Tú, cô diện một bộ váy cực kì xinh đẹp, đi dạo dọc cây cầu vàng, từ từ mà chiêm ngưỡng tuyệt tác này với nỗi cô đơn trong lòng. Dĩ nhiên, với gương mặt xinh đẹp và bộ trang phục đầy ấn tượng cô mặc trên người, Minh Tuệ trở nên đặc biệt nhất trong dòng người đông đúc chen lấn. Một vài người trong đội ngũ của tập đoàn Sun word vô tình thấy cô, họ xin phép được chụp một bộ ảnh và đăng lên fan page của họ để quảng cáo. Tất nhiên Minh Tuệ không tiện từ chối, nhưng Minh Tuệ chỉ có thể cho họ chụp những bức ảnh sau lưng và không rõ mặt, vì đơn giản tâm trạng tồi tệ hiện tại không cho phép cô chụp cận khuôn mặt buồn bã này. Huỳnh Minh Tuệ vốn cực kì ăn ảnh, cũng chắc vì lẽ đó mà cuộc đời cô toàn khổ đau. Vài hôm sau đó, ảnh của Minh Tuệ nhanh chóng được đăng lên fanpage của Bà Nà Hill trên Facebook. Dĩ nhiên, cô gái chạy chiếc xe màu vàng ngày hôm ấy cũng có thấy khi vô tình lướt facebook. Cô ấy ngờ ngợ, một cảm giác quen thuộc đến nỗi, dường như tim đau đớn đến muốn ngừng thở mà lướt nhanh qua bảng tin. “Chỉ là người giống người thôi.” Cô gái tự trấn an bản thân mình cũng như tự trấn an những cảm xúc bắt đầu dậy lên như cơn thủy triều trong thâm tâm. ... Huỳnh Minh Tuệ trở về lại trung tâm thành phố ngay trong đêm hôm đó. cả một ngày lội bộ làm cô như mất hết sức sống, Minh Tuệ ngủ một mạch đến tận trưa ngày hôm sau. Trưa ngày hôm sau, cô lại tiếp tục bắt một chiếc taxi mà đi dạo vòng quanh thành phố một lần nữa. Hôm nay là chủ nhật, đường phố đông đúc hơn thường ngày, Minh Tuệ đảo mắt xung quanh, cảm nhận sự khác biệt và nhịp sống ở từng quận khác nhau. Dưới sự hỗ trợ nhiệt tình của anh tài xế, cô dường như đã có quyết định cho riêng mình. Huỳnh Minh Tuệ quyết định sẽ về lại Sài Gòn sớm hơn dự kiến, còn rất nhiều điểm du lịch cô chưa tham quan nhưng Minh Tuệ dường như mất hứng, chẳng muốn đi đâu nữa. “Đành để lần sau sẽ đi tiếp vậy.” Minh Tuệ đặt trước vé máy bay vào tối ngày hôm sau. Tối nay, cô cũng quyết định sẽ đi tham quan cầu sông Hàn quay, vì cũng là đêm cuối cô ở lại thành phố xinh đẹp này rồi. Đây cũng là điểm cô muốn thăm thú nhất khi quyết định ra Đà Nẵng. Từ thứ hai đến thứ sáu cầu sẽ quay từ một giờ đến hai giờ sáng. Còn thứ bảy và chủ nhật cầu sẽ quay từ hai mươi ba giờ đến hai mươi bốn giờ, quay sớm hơn ngày thường mục đích là để phục vụ khách du lịch. Hôm nay vừa hay là chủ nhật nên cầu sẽ quay sớm, Minh Tuệ đi bộ ra trước khách sạn, cô thong thả đi bộ lên cầu và tìm một chỗ đứng khá ít người đứng sau rào chắn. Thầm nghĩ trong lòng: “Chị có đang đứng cạnh em cùng xem cầu sông Hàn quay không hả Ân Tú? Chị rất thích cây cầu này mà đúng không? Vì chị thích nên em cũng rất thích đó.” Minh Tuệ hai tay khoanh lại trước ngực, nhìn chăm chú vào hướng cầu. Môi cô mím lại, dường như đang thầm thì đếm ngược. Ba... Hai... Một. ... Đúng hai mươi ba giờ, cầu bắt đầu chầm chậm quay một góc 90 độ quanh trục và nằm dọc theo dòng chảy của sông Hàn. Cầu vốn dĩ quay với mục đích phục vụ cho giao thông đường thủy, khơi thông cho các con tàu lớn qua lại ở khu vực này. - HẾT CHƯƠNG 146 -
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau