Mỗi lần cả hai cãi nhau, Lâm Ân Tú lại bỏ cô ở nhà một mình mà sang anh chị hai để chơi với cháu.
Điều đó càng làm cho Minh Tuệ ghét đứa nhỏ và ganh tị với Su Su hơn nhiều. Càng nhìn chị âu yếm, ôm ấp, hôn hít nó, cô lại càng tức giận đến quên mất mình là ai.
Minh Tuệ chỉ muốn độc chiếm Ân Tú cho riêng mình. Chỉ muốn chị là của mỗi riêng mình cô.
Tối thứ bảy hôm đó, Ân Tú vừa nói chuyện video call với ba má và anh chị xong. Minh Tuệ thì đang ngồi nhắn tin facebook với Minh Tuyết – Em gái của cô, chị bỗng lên tiếng:
“Mai cho bé Su Su đi chơi với mình một ngày nha.”
Minh Tuệ trợn tròn mắt:
“Với ba mẹ nó hả?”
Ân Tú nói:
“Không, một mình nó thôi.”
Minh Tuệ rùng mình khi nghĩ đến cảnh thằng nhóc mè nheo đeo bám theo Ân Tú cả một ngày chủ nhật đẹp trời:
“Thôi, mai là chủ nhật dành riêng cho em, đừng có nó được không, chỉ cho riêng mỗi em thôi.”
Minh Tuệ chưa bao giờ nghĩ, có ngày một đứa con gái như cô phải tranh “sủng” với một đứa nhóc hai tuổi như vậy.
Xung quanh Ân Tú có quá nhiều người, đủ mọi tầng lớp, chị như trung tâm của vũ trụ vậy. Còn cô thì thấp cổ bé họng. Tự bao giờ Minh Tuệ lại tự ti đến thế này?
Kết quả, ngày chủ nhật hôm đó, không có bé Su Su. Minh Tuệ và Ân Tú vẫn vui vẻ đi ăn ngon, đi uống nước rồi đi dạo cả ngày trước khi trở về nhà trước lúc hoàng hôn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-la-han-kiep-sau-lai-yeu/1361250/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.