Huỳnh Minh Tuệ vốn dĩ rất hiểu rõ một đạo lí:
“Yêu sai người cũng giống như đi sai đôi giày vậy, nhìn bên ngoài thì rất hợp mốt, màu sắc, thật đáng để người khác ngưỡng mộ...
Nhưng bàn chân bên trong đau buốt như thế nào, chỉ có ta mới chính là người hiểu rõ nhất.”
...
Nhiều đêm thức trắng để suy nghĩ về nhưng chuyện đã qua. Minh Tuệ quyết tâm lục lại quá khứ, để xem cô đã sai ở đâu. Có lẽ sửa sai xong, mọi chuyện sẽ có khởi sắc, sẽ bớt khó xử như hiện tại.
Sau khi nghĩ thông suốt, Minh Tuệ quyết tâm sẽ không để bản thân mình chịu thiệt mãi như vậy được, chị làm cái gì được thì cô cũng làm được cái đó.
Lâm Ân Tú có nhiều mối quan hệ, nhiều bạn bè xung quanh, thì Minh Tuệ cũng có thể có bạn bè nhiều giống như chị. Cô không thể mãi như Trái Đất xoay quanh mặt trời Lâm Ân Tú như trước.
Bất giác nhìn xuống vết cắt trên tay nay đã bắt đầu lành mài, cô cười nhạt. Minh Tuệ nhấc điện thoại lên, vào mấy trang confesstion dành cho đồng tính nữ, tìm mấy nick facebook mà cô nghĩ là sẽ phù hợp với mình.
Minh Tuệ inbox trước cho một vài người, cô cố gắng nói chuyện với nhiều người hiện đang sống ở Nha Trang. Minh Tuệ giới thiệu về bản thân cô, làm quen với họ, ngày ngày mặc kệ Ân Tú mà ôm điện thoại nói chuyện.
Cũng nhờ thế, Minh Tuệ đã bớt đeo bám theo Ân Tú rất nhiều, cũng không quan tâm chị làm gì, nhắn tin với ai.
Mấy cuộc hội thoại chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-la-han-kiep-sau-lai-yeu/1361248/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.