Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Minh Tuệ chắc chắn là có bệnh rồi. Phải - Cô bệnh rồi, nếu không tại sao lại khó chịu như vậy chứ? Cô chấp nhận mình là một con người ích kỉ mà mặc kệ mọi thứ, cô quyết sẽ không bao giờ chia sẻ thứ mình thích cho bất cứ ai, kể cho đó có là một đứa trẻ. Đặc biệt lại còn là người yêu của cô. Ngồi lê lết cả ngày ở một nơi xa lạ, trong nhà lại có đàn ông nữa chứ, Minh Tuệ buồn chán lấy điện thoại bấm bấm hầu hết thời gian. Nếu không làm gì thì thu mình lại một góc nhỏ mà ngồi nhìn Ân Tú với thằng nhóc chơi trò đất nặn. Tới trưa cô hăng hái xuống bếp phụ chị dâu của Lâm Ân Tú nấu ăn. Cả nhà ăn uống xong xuôi thì Minh Tuệ lại giúp chị dọn dẹp rồi rửa bát. Xong xuôi hết mọi thứ lại lui vào một góc nhìn Ân Tú ngã lưng trên nền gạch mà chơi đùa với cháu. Bản thân Minh Tuệ chỉ biết ngồi nhìn mà không giống chị, được thoải mái như đang ở nhà, nằm xuống bất cứ đâu nếu thích. Chiều đến, Minh Tuệ cũng vì ngồi gần một ngày mà bắt đầu mệt mỏi, hoa mắt chóng mặt. Cô không thể chịu đựng nổi nữa, nói nhỏ với Ân Tú: “Em mệt rồi, về nhà thôi.” Rất may, Lâm Ân Tú cũng đã chơi chán, chị xin phép anh chị đi về. Còn Minh Tuệ thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Cô nhanh chóng cất lời chào: "Dạ, chào anh chị em về ạ." Anh chị hai của Ân Tú vui vẻ cất lời, cười cười: "Ừ. em về. Hôm nào qua chơi nữa nhé!" Minh Tuệ thầm nghĩ trong lòng chắc không dám lần nữa đâu, cô đã quá mệt mỏi rồi. Minh Tuệ chợt nhớ đến cháu chị, cô quay qua bé Su Su; "Bye bye Su Su, cô Tuệ về nha." Nói rồi không đợi thằng bé chào lại, Minh Tuệ nhanh nhẹn ra xe, liếc nhìn Ân Tú lại lần nữa âu yếm thằng bé Su Su ở phía sau vẫn có vẻ chưa muốn về. Minh Tuệ thở hắc ra mệt mỏi: "Thế là mất toi ngày chủ nhật của cô rồi." Huỳnh Minh Tuệ chỉ thầm nghĩ trong lòng, cô có phần hơi hơi tức giận vì bị phí thời gian cả một ngày vô bổ mệt đầy mỏi như vậy. Mặt mày xám ngoét không thèm nhìn Lâm Ân Tú nữa, cô nhìn quanh quẩn rồi hát vu vơ mấy câu tự vực dậy tinh thần cho mình. Ân Tú vừa lái xe, vừa cười nói: “Em không vui sao?” Minh Tuệ nói dối: “Không có.” Ân Tú vẫn quyết tâm truy hỏi: “Em không thích thằng bé sao?” Minh Tuệ có hơi lớn giọng: “Không phải không thích, chỉ là có hơi ghen tị với nó, chị ôm hôn nó đủ thứ, vậy mà lâu rồi chị chẳng đá động gì đến em. Chị thương nó còn hơn em.” Ân Tú dịu giọng: “Làm sao hơn em được, chị thương em nhất.” Minh Tuệ uất ức: “Ngày nào chị không gặp nó, còn chị mà giận em là cả tuần không nhìn mặt em cũng không sao.” Ân Tú dỗ dành: “Ba má nó đi làm về trễ, nên chị đón nó dùm anh hai thôi, không phải chị muốn gặp mỗi ngày đâu.” Minh Tuệ thấy xuôi xuôi trong lòng, dường như cô cũng không còn buồn nữa. Cứ nghĩ đến chị không phải vì nhớ nó mà ngày ngày găp nó. Lại thương cô hơn, Minh Tuệ bỗng như trẻ con tranh sủng thắng cuộc mà vui vẻ trong lòng. Mất một ngày chủ nhật thì sao chứ? Cô và chị còn nhiều ngày chủ nhật khác nữa mà, có cả đời ấy chứ. “Nhưng mà mất hết một ngày chủ nhật của em.” Minh Tuệ oán thán. Ân Tú im lặng một chút rồi dịu dàng, với tay ra sau xe nắm lấy bàn tay mềm của Minh Tuệ sớm đã có vết chai vì bận lo toan nấu nướng: “Chủ nhật tuần sau chị chở em đi chơi bù nhé, em chọn chỗ đi.” Minh Tuệ vui như mở cời trong bụng. Tối hôm đó Minh Tuệ đang nằm ôm eo Ân Tú trên giường, chị thì đang lướt facebook, Minh Tuệ mè nheo, mặt dụi vào cổ Ân Tú như con mèo nhỏ làm nũng: “Chị thương ai nhất?” Minh Tuệ chỉ buộc miệng hỏi thế thôi, chứ cô biết đối với chị, gia đình ba mẹ là trên hết thảy mọi thứ rồi.” Ân Tú buông điện thoại ra, xoay qua ôm cô, giọng có chút thâm tình: “Chị thương ba mẹ là chính, còn thương em là mười. Thương ba mẹ bao nhiêu lại càng thấy thương em bấy nhiêu. Em tin chị đi, chị yêu có mỗi mình em thôi. Không có lăng nhăn ở ngoài như em nghĩ đâu." Cũng đã lâu lắm rồi, Ân Tú không nói thương cô. Cô cứ nghĩ chị sẽ tránh né không trả lời câu hỏi của cô. không ngờ chị lại nói như vậy. Huỳnh Minh Tuệ trong lòng mềm nhũn, cô thật sự rất cảm động. Hóa ra đối với Ân Tú, giữa cô và gia đình lại được phép tồn tại song song trong lòng chị như vậy. Huỳnh Minh Tuệ vui trong lòng: "Bao giờ chị come out." Lâm Ân Tú thở dài: "Cho chị thời gian, cuộc sống của hai đứa mình bây giờ rất tốt, chị không muốn sóng gió nổi lên, công việc chị cũng đang tốt, kiếm được nhiều tiền nữa." Minh Tuệ cũng hiểu chuyện, cô cảm thấy làm căng mọi chuyện lúc này là không đáng. Lão Lí lại còn là một người cực kì kì thị LGBT, nếu biết chị là người trong giới, nhất định sẽ gây sức ép bắt chị nghỉ làm. Lâm Ân Tú thật sự rất giỏi, ngoài công việc ở công ty chị còn dựa vào mối quan hệ mà làm thêm dịch vụ kế toán bên ngoài. Chị tìm mối nguyên liệu giá rẻ, làm nhà ăn cho công ty và ti tỉ thứ khác. Nếu chị làm căng với lão Lí trong mọi thứ, chị sẽ mất việc. Người chịu thiệt chỉ có thể là Lâm Ân Tú và Huỳnh Minh Tuệ mà thôi. Có lẽ Huỳnh Minh Tuệ phải chịu thiệt thêm một thời gian nữa vì đại cuộc vậy. Có công khai mối quan hệ ngay bây giờ thì cũng không để làm gì cả... - HẾT CHƯƠNG 109 -
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau