Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Huỳnh Minh Tuệ ngủ mê man cho đến khi có người lay cô dậy: “Em mệt lắm hả vợ?” Minh Tuệ ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy Lâm Ân Tú đang quỳ gối bên cạnh, nhìn cô cười hiền. Cái miệng nhỏ gọi tiếng vợ dịu dàng quen thuộc. Chị vẫn xinh đẹp như ngày nào. Minh Tuệ bất giác cảm thấy hạnh phúc lan tỏa toàn thân. Cô cười nhẹ đáp lại, hai mắt híp lại thành một đường: “Dạ, không mệt ạ.” Ân Tú đỡ cô dậy: “Em dậy đi, chị chở đi ăn tối.” Minh Tuệ vừa lại bồn nước để rửa mặt, vừa rửa vừa nói: “Em chưa đói, chị đi tắm rửa trước đi, rồi hả đi cho khỏe. Chiều giờ chị cũng mệt lắm rồi.” Khi Lâm Ân tú vào trong phòng vệ sinh, Minh Tuệ nhìn mớ đồ đang chất đống của chị, rồi cô không nghĩ nhiều lom khom dọn dẹp và sắp xếp chúng cho ngăn nắp đâu vào đấy. Khi Minh Tuệ vừa trải xong nệm, mền và gối, đang đi từ trên gác xuống thì Lâm Ân Tú cũng vừa tắm xong. Mùi sữa tắm thơm phức, tóc ướt rủ xuống, dòng nước chảy từ tóc xuống khe ngực của chị trông cực kì quyến rũ. Minh Tuệ không tự chủ nuốt nước bọt một cái. Minh Tuệ xấu hổ đưa mắt nhìn ra chỗ khác, lơ đễnh nói: “Ở đây xa trung tâm lắm ạ?” Ân Tú ngước mặt lên nhìn, thôi lau tóc nữa nói: “Ừ, chị làm việc trong khu công nghiệp, ở đây gần công ty chị, mà ở đây thì hơi xa trung tâm thành phố một chút.” ... Cả hai cùng đi ăn tối ở một quán cơm khá đông gần đó. Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu Minh Tuệ đi ăn cùng Ân Tú, nhưng lại có cảm giác không quen, ngượng ngùng đến lạ. Minh Tuệ cũng không hiểu vì sao. Chắc có lẽ mọi thứ đang được bắt đầu lại từ đâu, nên tình cảm và cảm giác cũng nên bắt đầu lại chăng? Minh Tuệ tự nhủ bản thân quên đi những chuyện không vui, cô cười và bắt chuyện cùng Ân Tú. Khi cả hai về đến phòng trọ, trời vẫn còn khá sớm. Ân Tú bảo Minh Tuệ vào thay đồ ngủ đi, cô thì ở ngoài lo dọn dẹp linh tinh để đồ đạc được đâu vào đấy, mặc dù Minh Tuệ cũng đã sắp xếp rất ổn rồi. Huỳnh Minh Tuệ tắm rửa lần nữa, mặc một bộ đồ ngủ cụt tay và quần sort bước ra. Lâm Ân Tú liếc mắt qua nhìn. Bất giác cảm thấy ruột gan như quặn thắt. Chị buông cái áo trong tay xuống, chạy lại chỗ Minh Tuệ đứng, đưa tay lên chạm vào vết thương ửng đỏ: “Ba đánh em sao?” Lâm Ân tú đau lòng ôm chầm lấy Minh Tuệ, mấy lằn vết thương to nhỏ khắp người cô. Bình thường quần áo che đi khá khó thấy. Có vết thương còn bầm tím lên trông rất đáng sợ, còn có vết thương thì đã lành mài, có cái thì rỉ máu do Minh Tuệ vừa mới tắm xong, chắc em ấy lại chà sát trong lúc tắm. Được bao bọc trong vòng tay quen thuộc của Ân Tú, cảm nhận hơi ấm đã lâu rồi cô không cảm nhận được. Minh Tuệ ấm áp đến nổi bật khóc. Lâm Ân Tú giọng khàn đặc, nghẹn ngào: “Em đau lắm không?” “Dạ, không ạ.” Huỳnh Minh Tuệ để mặc nước mắt chảy dài trên vai Ân Tú, nói dối. Lâm Ân Tú run rẩy, thổn thức: “Chị xin lỗi, là chị có lỗi với em, tất cả là lỗi của chị. Lúc em cần chị nhất chị lại không ở bên cạnh em, chị toàn làm em tổn thương. Chị xin lỗi em rất nhiều. Chị yêu em.” Minh Tuệ khóc không thành tiếng, cô ôm chặt chị nức nở, xả ra hết bao đau thương những ngày qua. Khó khăn, đau đớn mà cô gánh chịu, đã đến lúc được đền đáp. Minh Tuệ đã chờ ngày được sum vầy như thế này lâu lắm rồi. Cả hai ôm nhau khóc hồi lâu, dường như mỗi người đều có nỗi niềm riêng, nhưng chung quy, họ đều đang hướng đến nhau mà yêu thương. Tôi hôm đó, Lâm Ân Tú ôm chặt Minh Tuệ trong lòng, cả hai nằm kế bên nhau lắng nghe nhịp đập con tim, im lặng không nói gì. Huỳnh Minh Tuệ bất giác thở dài, không biết ba má giờ này đang ở nhà ra sao rồi, còn Minh Tuyết giúp cô trốn chạy có bị ba má đánh không? Cô thật sự rất sợ hãi, cứ nghĩ sẽ dùng tình cảm chân thật này để thuyết phục ba má, nhưng không ngờ mọi chuyện lại vào bước đường cùng như vậy. Cô ra đây, ba má có biết không chứ? Có tìm đến đây bắt cô về không? Minh Tuệ rất sợ. Cô đã bỏ sim điện thoại của mình, khóa mạng xã hội zalo, facebook, instagram, mọi thứ khác nữa. Dường như cô muốn chối bỏ mọi thứ, không muốn ai tìm thấy cô. Nhưng Huỳnh Minh Tuệ vẫn thật sự lo lắng sẽ bị bắt được. Càng nghĩ đến, Minh Tuệ càng run rẩy, tim đập liên hồi. Mồ hôi đổ ào ào như là nóng lắm. Cô rất sợ bị ba má tìm được rồi bắt về lấy chồng, lúc đó không biết Ân Tú sẽ ra sao... Nghe tiếng thở dài của Minh Tuệ, Lâm Ân Tú ôm chặt cô hơn. Minh Tuệ ra đây là điều ngoài ý muốn. Nhưng Ân Tú không còn cách nào khác, em ấy bị gia đình phát hiện, đã không còn chỗ nào dung thân nữa. Nếu cô bỏ mặc em ấy lúc này, em ấy sẽ hận cô đến chết mất. Nhưng Lâm Ân Tú có nỗi khổ riêng, tất cả mọi chuyện xảy ra cô điều không muốn. Tại sao lại bất công với cô, với Minh Tuệ như vậy? Cô chỉ muốn làm một người bình thường bên cạnh Minh Tuệ thôi mà cũng khó đến vậy sao? Đêm tối ở Nha Trang, có hai người con gái ôm chặt nhau trong căn phòng trọ nhỏ, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Họ âm thầm bên nhau, thức trọn một đêm, nhưng tuyệt nhiên không ai nói với ai câu nào... - HẾT CHƯƠNG 85 -
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau