Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Những ngày cuối tháng 12, công ty Minh Tuệ tổ chức tiệc tất niên cuối năm. Minh Tuệ không mấy hào hứng nhưng bắt buộc phải tham gia. Cô ủ rủ ngồi trước gương, lấy bừa một bộ quần áo, không còn quan tâm gì đến vẻ bề ngoài của mình nữa. Vẫn như cũ, Minh Châu và Tuyết Hương bắt taxi qua đón cô. Khi bắt đầu buổi tiệc, ban lãnh đạo lên phát biểu ý kiến và trao tặng vài giải thưởng cho nhân viên. Tất nhiên dưới sự “chiếu cố” của Bùi Cẩm Tiên, Huỳnh Minh Tuệ đương nhiên sẽ không có gì rồi. Nhưng cô cũng không thèm quan tâm tới nữa. Đối với cô, không gì là quan trọng nữa rồi. Mọi người bắt đầu nhập tiệc, Minh Tuệ vẫn một gương mặt xinh đẹp phảng phất nổi buồn, cô ăn rất ít, thời gian còn lại chỉ là uống bia, uống bia và uống bia mà thôi. Không hăng hái, không sôi nổi, không tham gia hoạt động, chỉ ngồi đó mà uống. Gương mặt đau khổ ẩn sau vẻ mặt vô cảm, lạnh tạnh. Không một ai biết, trái tim cô đã chết mất rồi. “Em có thôi đi không hả?” Ai đó giật mạnh chai bia từ tay cô, dọng nó mạnh xuống bàn, bia văng tung tóe ra khắp nơi. Minh Tuệ không tức giận, chậm chạp ngước lên nhìn, hơi ngây người ngạc nhiên nhìn Bùi Cẩm Tiên. “Em làm vậy cho ai xem, muốn mọi người điều yêu thương, chú ý đến em sao?” Minh Tuệ lần nữa không tức giận, nghi hoặc, đưa mắt nhìn chị ta. Rồi không nói gì, cô đẩy ghế đứng dậy, bước ra ngoài về hướng nhà vệ sinh. "Bùi Cẩm Tiên lại nổi điên gì chứ, cô buồn khổ chị ta chắc chắn phải là người vui chứ? Tại sao cứ ám Minh Tuệ như âm hồn không tan như vậy?" Huỳnh Minh Tuệ bực bội mà thầm nghĩ. Bùi Cẩm Tiên vẫn chưa xong, thấy Minh Tuệ bỏ đi, chị ta liền đuổi theo, lần đầu tiên mọi người thấy Cẩm Tiên kích động đến như vậy. Đặng Minh Châu và Đinh Tuyết Hương vừa hay được cấp trên mời bia nên không thấy một màn bên này. Khi vào đến nhà vệ sinh, nhìn thấy Minh Tuệ, Cẩm Tiên tức giận đẩy mạnh cô vào tường, cầm chặt hai cổ tay Minh Tuê đẩy lên cao. Cú đẩy mạnh làm lưng Minh Tuệ đập mạnh vào bức tường đá lạnh lẽo phía sau, đau điếng. Không nhăn mặt một cái, Minh Tuệ nhìn thẳng vào mắt chị ta thách thức. “Em vậy là làm sao hả? Buồn cái gì chứ? Em ấy là của chị, là của chị, em biết không hả? Tại sao lại cướp mất của tôi?" Nhìn cử chỉ kích động của Cẩm Tiên, Huỳnh Minh Tuệ mơ hồ, không hiểu chị ấy muốn nói gì, Minh Tuệ cướp gì từ chị ta chứ? Giằng co qua lại một hồi, mặt dây chuyền bạc nhét trong cổ áo Bùi Cẩm Tiên rớt ra ngoài, đung đưa trước mặt Minh Tuệ. Sợi dây chuyền có cái mặt dây là một nửa trái tim được cách điệu, trông rất nghệ thuật, thật sự rất quen mắt. Một tia sáng xoẹt nhanh qua đầu Minh Tuệ, một năm trước, ở quán bar, lần đầu gặp Minh Châu, cậu ấy đã đeo sợi dây có cái mặt như này, dường như còn có chữ khắc phía sau. Minh Tuệ run run đưa tay lên cầm lấy mặt dây, lật ra phía sau: “Tiên love Châu.” Minh Tuệ choáng váng, tại sao chứ? Tại sao cô lại không nghĩ ra? Ở công ty chị Cẩm Tiên luôn mặt sơ mi, khoác vest nên Minh Tuệ không thấy, nhưng hôm nay chị mặc một chiếc đầm dạ hội, cô mới có thể thấy sợi dây chuyền này. Tại sao cô không nghĩ vì sao chị ta lại luôn chèn ép, làm khó Minh Tuệ trong công việc chứ? Tại sao cô lại không thấy sự run rẩy, thay đổi trong thái độ của Minh Châu từ lúc Cẩm Tiên vào công ty cơ chứ? Cô là người chen vào giữa Minh Châu và Cẩm Tiên sao? Cũng vì thế mà ông trời mới trừng phạt cô, vì Minh Châu mà Ân Tú chán ghét cô nên mọi chuyện mới xảy ra sao? Tại sao chứ, cô đã làm gì sai, tại sao cả bốn người lại ra nông nỗi như thế này. Ông trời thật khéo trêu ngươi rồi. Cô chết lặng, không nói gì, nhìn chằm chằm Cẩm Tiên, thấu hiểu nổi đau của chị ấy. Cô cũng giống như chị ấy, đang đau đến muốn gục ngã... Huỳnh Minh Tuệ hoang mang rời khỏi buổi tiệc mà không thông báo với ai. Khi cô chạy đi, vừa leo lên chiếc taxi đi mất, Đinh Tuyết Hương và Đặng Minh Châu cũng vừa mới chạy tới. Còn Bùi Cẩm Tiên thì trượt dài trong nhà vệ sinh, vì ai mà mọi chuyện ra nông nỗi này... Tình cảm vốn dĩ, chỉ nên là chuyện của hai ngươi mà thôi. "Hoa đẹp đến mấy hoa cũng tàn, Tình đẹp đến mấy tình cũng tan." Câu chuyện yêu xa, năm năm của Minh Tuệ và Ân Tú, đã sắp gặt hái được trái ngọt, nhưng vì đâu, lại kết thúc ngang trái như thế này. Liệu ai có thể cho Minh Tuệ biết là vì sao? Soạn một tin nhắn đau thương gửi đến Ân Tú: "Vốn dĩ có chuyện gì xảy ra thì chúng ta sẽ cùng giải quyết, tại sao chị lại từ bỏ cuộc tình năm năm này, chị lại làm chuyện như vậy? Chính chị đã đưa đoạn tình cảm của hai tụi mình vào bế tắt. Em thật sự không thể chấp nhận nổi." Câu trả lời được gửi đến từ Minh Tuệ chỉ sau vài giây: "Chị thật sự xin lỗi em rất nhiều." Xin lỗi là xong sao? Chị giết chết tim cô, nhưng chỉ một lời xin lỗi là xong sao? Sao con người lại vô cảm cùng cực đến vậy? Hóa ra, cô vốn yêu một người lăn nhăn mà lại khù khờ không nhận ra. Cuộc tình chỉ đẹp nhất khi còn dang dở mà thôi. - HẾT CHƯƠNG 78 -
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau