Đặng Minh Châu tức giận mở cửa phòng...
Một Đinh Tuyết Hương với mặt mũi bơ phờ khác hẳn vẻ xinh đẹp thường trực mọi hôm, xuất hiện trước cửa phòng Minh Châu, chị nghiêm mặt hỏi:
“Minh Tuệ đang ngủ trong phòng em đúng không?”
Minh Châu nhíu mày bực bội, dự cảm không lành, nói nhanh, chỉ mong đuổi được cái bóng đèn này đi thôi:
“Dạ, có gì không chị? Khuya rồi chị về phòng ngủ đi, em buồn ngủ lắm rồi.”
Đinh Tuyết Hương vẫn mặt lạnh tanh, đưa cái gối ngủ đang đặt ở phía sau lưng lên trước, nói:
“Tối nay chị ngủ ở đây nhé! Nào nhanh lên đi, chị mệt lắm rồi.”
Đặng Minh Châu cảm giác chị cố tình chơi cậu. Không cam tâm mà mở rộng cửa cho Tuyết Hương đi vào, dí dí nắm đấm phía sau, tức giận không thể nói nên lời.
Đinh Tuyết Hương dường như thấy tất cả, mặt dù chị không xoay người nhìn lại lần nào:
“Em đừng có tức giận làm gì, hahaha , tính độc chiếm Minh Tuệ cho riêng mình hả? Tối nay cho em ấy nằm giữa đi.”
Chiếc giường của Minh Châu vốn nhỏ, nay lại càng chật chội hơn khi ba người nằm. Khi mọi người đã nằm yên ở chỗ của mình, Đinh Tuyết Hương đe dọa:
“Em liệu hồn mà ngủ đi, em mà làm gì là biết tay chị đó.”
Minh Châu giận dỗi như con nít:
“Chị rõ ràng là không có say đúng không? Chỉ có Minh Tuệ ngốc mới tin chị, để chị lợi dụng thôi. Hừ.”
Tuyết Hương cười khì khì, luồng tay vào chăn, nắm chặt bàn tay mềm ấm của Minh Tuệ, im lặng lắng nghe con tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-la-han-kiep-sau-lai-yeu/1361184/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.