Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Minh Tuệ vốn dĩ đã mua hai bộ váy ngủ cực kì sexy làm quà tặng. Lâm Ân Tú một bộ, bộ còn lại khác màu là của cô. Vốn dĩ đã lựa chọn rất lâu mới được cái váy cực kì ưng ý này. Bộ váy lụa hai dây đầy gợi cảm, rất mịn màng, chất vải sờ vào mát lạnh. Được phối ren ngực và hở lưng. Minh Tuệ luôn suy nghĩ đến dáng vẻ gợi cảm của Ân Tú khi mặc. Chắc chắn sẽ quyến rũ đến chết người. Cô thật sự muốn thấy dáng vẻ sexy, đầy khiêu khích của chị từ lâu lắm rồi. Thay đồ cho mình xong, Minh Tuệ đứng trong nhà vệ sinh tẩy trang. Ngắm nhìn dáng vẻ mình mặc bộ đồ này trong gương lần nữa. Nghĩ đến Ân Tú, cô bất giác tự nở một nụ cười nham nhở hẳn. Nhẹ mở cửa phòng, bước ra khỏi nhà vệ sinh. Nhìn thấy Ân Tú đã thay đồ đang đứng gần cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm. Tóc ngang vai đã được xõa xuống, tùy ý nhưng cảm giác rất có quy luật. Dáng người thanh mảnh, đường cong ẩn hiện dưới ánh đèn đường hắt vào. Minh Tuệ ngơ ngẩn nhìn theo đường kẻ ngực nhìn nghiêng, cảm giác luồng máu nóng đang sọc lên đỉnh đầu mình. Bất giác đưa tay lên quẹt ngang mũi. Đôi chân dài không một tì vết hiện ra sau tà áo được xẻ cao lên tận phía trên. Dáng vẻ ôn nhu động lòng người. Vừa cảm giác mạnh mẽ sẵn sàng che chở, đôi lúc lại dịu dàng đến lạ, làm Minh Tuệ muốn ăn sạch chị mà không chừa bất cứ thứ gì. Minh Tuệ thẩn thờ nhìn ngắm chị, vội nuốt nước bọt một cái. Người con gái cực phẩm này chính là người yêu của cô. Sao lại có thể đẹp đến như vậy? Chỉ muốn ích kĩ mà giữ mãi chị, cho riêng mình cô mà thôi. Huỳnh Minh Tuệ đi đến gần, ôm Ân Tú từ phía sau, đầu ngã lên lưng chị. Đôi bồng đào lớn áp dính vào lưng Ân Tú. Minh Tuệ tham lam hít hà mùi hương của người yêu, nhắm mắt hưởng thụ, miệng cười tươi. Lâm Ân Tú nắm lấy đôi tay của cô đang ôm chặt chị, sẵn tiện kéo rèm cửa sổ, xoay người lại, lần nữa nâng cằm cô lên, đặt lên đó một nụ hôn cháy bỏng. Minh Tuệ một phút ngớ người ra vì nụ hôn mãnh liệt này, mau chóng hít một hơi lấy lại không khí rồi nhiệt tình đáp trả lại. Không khí bên trong căn phòng khách sạn nóng lên. Bên ngoài trời tối dần, đường Sài Gòn đông đúc hơn hẳn, bên trong căn phòng, có hai người con gái đang quấn lấy nhau. Lâm Ân Tú siết chặt vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Huỳnh Minh Tuệ, chỉ cần một cánh tay thôi là đủ để ôm trọn em ấy vào lòng. Cảm giác như đang nâng niu lấy vật bảo trân quý, nhỏ xinh. Vẫn chưa thỏa mãn, Lâm Ân Tú dứt khỏi đôi môi mê hoặc ấy, ôm ngang hông, bế Huỳnh Minh Tuệ đi về phía chiếc giường. Huỳnh Minh Tuệ nằm gọn trong vòng tay chị, nhìn lên chiếc cằm phía trên, đôi môi trên đó một chút nữa sao mà căng mọng, đung đưa qua lại như là đang khiêu khích cô. Lâm Ân Tú nằm trên, một tay để xuống giường cho Huỳnh Minh Tuệ gối đầu mà nằm lên, một tay vuốt ve nhẹ nhàng từ đùi lên xuống rồi quay ngược lại. Ánh mắt Lâm Ân Tú si mê nhìn Huỳnh Minh Tuệ, miệng mấp mái: “Em vợ của chị luôn luôn là đẹp nhất.” Minh Tuệ bật cười vui vẻ, nịnh nọt theo: “Chị vợ cũng xinh không kém nha, nhìn chị người ta chỉ muốn chảy máu mũi thôi.” Ân Tú cười to vì lời nói của cô gái tinh nghịch này. Cong ngón trỏ vuốt dọc theo sống mũi của Minh Tuệ, chị lại lần nữa nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, mang theo hơi thở, mùi vị của sự yêu thương nhớ nhung đầy cuồng nhiệt. Cảm giác hơi thở của cả hai dần dồn dập hơn, Ân Tú cỡi phăng đi bộ váy ngủ của Minh Tuệ, thứ vướng víu cô từ nãy đến giờ. Đôi bồng đào trắng nõn như được dịp bung xõa, nở ra trong lòng bàn tay của chị. Một tay nâng lấy thứ trân quý, khẽ nắn nhẹ. Minh Tuệ bên dưới “Hừm” lên một tiếng hưởng thụ. Dùng ngón trỏ và ngón cái khẽ se se hạt đậu nhỏ, cảm nhận hạt đậu nằm giữa hai ngón tay chị đang dần căng cứng lên. Hạt đậu nhỏ của Ân Tú bên dưới lớp áo ngủ mỏng cũng vì thế mà đau nhức. nó cương lên, nhô lên hẳn sau lớp ảo ngủ mỏng. Minh Tuệ nằm đó nhìn thấy tất cả thay đổi của chị, cô thầm nghĩ: "Có lẽ chị cũng muốn có cảm giác thinh thích như mình nhỉ?" Nghĩ là làm cô nhanh chóng lấy hai tay cởi phăng chiếc váy áo của chị ra, dùng hai ngón tay se se đầu ti của Ân Tú y hệt cách chị làm cho cô. Mặc kệ tay nhỏ nghịch ngợm, Ân Tú hít một hơi sâu, cho môi di chuyển dần xuống cổ, chị dừng lại tạo mấy vết xanh đỏ đánh dấu chủ quyền: “Em đau không?” Minh Tuệ chỉ cảm giác hơi nhồn nhột lắc đầu, ưỡn cong người theo chiều di chuyển môi của Lâm Ân Tú. Chị nhả môi ra khỏi cái cổ đã đầy vết đỏ, chôn sâu mặt mình xuống hõm cổ mà tham lam hít hà mùi hương của Huỳnh Minh Tuệ. Cái mùi sữa ngọt chỉ suy nhất em ấy mới có, cái mùi làm cô ngất ngây nhung nhớ mỗi đêm, nhớ đến điên dại muốn từ bỏ tất cả mà vào Sài Gòn sống với em ấy. Giờ đây cô đã có thể trực tiếp thưởng thức mà không cần phải tưởng tượng mỗi đêm nữa rồi. - HẾT CHƯƠNG 47 -
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau