Đặng Minh Châu và Đinh Tuyết Hương vẫn chưa dời ánh mắt khỏi người của Huỳnh Minh Tuệ. Nguyễn Ngọc Ánh tức tối, cô ta đi qua ngồi kế Minh Tuệ, cầm ly bia của mình, cố ý nói thật lớn cắt ngang sự chú ý của Tuyết Hương:
“Minh Tuệ, không ngờ em hát hay như thế, chị còn tưởng là ca sĩ hát cơ, uống với chị cái nè. Hết ly luôn nha.”
Minh Tuệ cười cười, không nói gì, cầm ly bia cụng nhẹ với chị ta. Ngọc Ánh giả vờ say, cụng chếch ly bia sang một bên, làm đổ hơn nửa ly bia lên váy của Minh Tuệ.
Chiếc váy trắng hiện lên một mảng bia vàng tươi trông cực kì chối mắt.
“Chị xin lỗi, chị say quá, để chị lau cho em.”
Ngọc Ánh giả vờ cúi xuống nhưng tay thì làm cho vết bẩn lan rộng hơn. Minh Tuệ cảm giác không muốn đụng chạm kiểu thế này. Cô cười nói không sao, rồi xin phép được ra ngoài, cô đứng dậy bước đi nhanh chóng trước khi có ai đó gọi cô đứng lại.
Huỳnh Minh Tuệ đi một mạch vào nhà vệ sinh nữ, nhìn chiếc váy mà ngán ngẩm, kiểu này không thể làm gì được rồi.
Cảm giác rin rít ẩm ướt khó chịu, chiếc váy bám dính vào đùi trước làm Minh Tuệ bực bội. Định bụng sẽ đi về nhà luôn, nên cô chỉ rửa sơ sơ bàn tay đang bẩn, mà không lau cái váy trắng đang ố một mảng vàng lớn.
Ngẩng mặt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Khuôn mặt xinh xắn hiện lên nhưng từ bao giờ nó lại phản phất nổi buồn đầy chán chường đến thế này?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-la-han-kiep-sau-lai-yeu/1361171/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.