Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Hôm nay là thứ sáu, Minh Tuệ sau khi được nghe chị Tuyết Hương dặn dò về giờ giấc và công việc vào thứ hai xong thì được chị cho về. Cô vui vẻ mà đi vào thang máy, tự ngẫm nghĩ với bản thân không ngờ mọi chuyện được diễn ra suông sẽ như vậy. Cô gọi điện cho chi Thư qua đón, không quên nhắn tin báo tin mừng cho Ân Tú: “Em đậu phỏng vấn rồi, thứ hai là đi làm luôn đó.” “Chúc mừng em, vợ của chị giỏi quá.” Ân Tú nhắn ngay lại, tỏ ý vui mừng cho Minh Tuệ. Minh Tuệ trò chuyện với Ân Tú một lát thì chị Trúc Thư chạy xe đến, thế là cô chào tạm biệt chị rồi leo lên xe. Chị họ mua rất nhiều đồ ăn và bia về nhà để mừng cho công việc mới của Minh Tuệ. Hai chị em ăn uống no say cho đến chiều, sau đó chị họ đưa cô ra bến xe để về nhà mà thu dọn. Minh Tuệ dọn đồ luôn trong ngày thứ bảy. Sáng chủ nhật cô tự đi xe máy từ thành phố X để lên Sài Gòn. Vì cô cũng cần xe máy đi làm, không thể nhờ chị họ chở mãi như vậy được. Vốn dĩ không biết đường đi, Minh Tuệ vừa tra google map, vừa dò dẫm đường. Cuối cùng cũng đến được chung cư nhà chị Thư sau khi đi lạc quanh một cái bùng binh sáu ngã tận mười lần mà mãi không ra được. Chị Thư đã cho cô riêng một chìa khóa, hôm nay chị không có ở nhà. Minh Tuệ tự đem đồ của mình vào phòng và sắp xếp. Từ nay cô sẽ được tự do, cô sẽ được làm nhưng gì theo ý thích. Minh Tuệ vui vẻ mà nằm lên giường, vì quá mệt mỏi khi đã chạy một đoạn đường xa, cô ngủ quên lúc nào không biết. Tiếng chuông điện thoại reo lên, Minh Tuệ ngái ngủ bắt máy: “Alo, ai đó?” “Là chị đây, con heo lười còn đang ngủ hả?” Bên đầu dây kia, Ân Tú giọng ngọt ngào vang lên. “Dạ, em ngủ quên mất.” Minh Tuệ ngồi bật dậy xem giờ. Đã là sáu giờ chiều. Chị Thư vẫn chưa về, cả nhà tối thui vì chưa bật đèn. Vừa nghe điện thoại, vừa đứng dậy bật đèn trong phòng và đi rửa mặt, Minh Tuệ hỏi: “Chị đi đâu cả ngày mà không gọi hay nhắn tin cho em?” “Chị chạy về nhà của ba má dưới Cam Ranh á, mới vừa ra tới đây là gọi liền cho vợ mà.” “Hừm... Sau không nghe chị nói gì với em, mà bắt đầu từ ngày mai là em đi làm rồi.” Minh Tuệ vừa nói vừa lấy khăn lau mặt. “Ừ, chúc mừng em nha, công ty mới thế nào?” “Dạ cũng bình thường á chị, năm ở tầng bón của một tòa nhà, mà sếp em là một chị gái xinh lắm, còn cực kì ngầu nữa. Hi hi.” Minh Tuệ phấn khích cười, tay đang bận rộn kiếm gói mì tôm để nấu ăn. “Này, không sợ tôi ghen hả cô nương, đừng có mà mê gái công khai như vậy chứ.” Giọng Ân Tú bên kia có phần tức giận. Minh Tuệ đang xé mì cho vào tô, vừa đi bật ấm đun siêu tốc vừa ghẹo Ân Tú: “Cục cưng ghen hả? Trời ơi người yêu tôi cũng biết ghen nữa?” “Đừng có ghẹo chị, chiều nay em ăn gì? Có chị Thư ở nhà không?” Ân Tú bỗng đổi chủ đề. “Dạ em đang nấu mì. Chị Thư cả ngày nay không thấy, không biết tối nay chỉ có về hay không nữa.” “Sao không đi mua cái gì ăn tạm đi mà lại ăn mì?” Giọng Ân Tú lo lắng. “Dạ ăn đỡ hôm nay thôi. Chị Thư không có ở nhà mà, em cũng chưa rành đường nữa.” “Ừ, mỗi hôm nay thôi đó, mà nè vợ, từ nay về sau chị có thể gọi điện thoại nói chuyện với em rồi, không sợ ba má la nữa, chị nhớ em nhiều lắm đó, cứ nghĩ mãi về em thôi.” Giọng Ân Tú bên kia da diết, làm Minh tuệ cũng buồn theo. “Dạ, em cũng nhớ chị rất nhiều, mong cho sớm được gặp chị.” “Chị nhớ mùi của em, muốn hôn em, muốn ôm em, muốn hơn vậy nữa.” Ân Tú bỗng dưng đổi giọng. Minh Tuệ nghe chị nói bỗng dưng nhớ đến mấy ngày gặp nhau, trong lòng có chút bồi hồi, tim đập nhanh, và... hừm... hình như cô lại “muốn chị” nữa rồi. Giọng hơi cứng vì mất tự nhiên, Minh Tuệ nói: “Em cũng nhớ chị lắm, cũng muốn chị nữa, nghiền hơi của chị rồi, nhớ không chịu nổi luôn đó.” Từ sau khi gặp Ân Tú về, đêm nào ngủ Minh Tuệ cũng nghĩ về chị. Cô nhớ chị da diết. Cảm giác nhớ mà không được gặp nó day dứt dày vò cô mỗi đêm. Minh Tuệ nhớ từng hơi thở, từng tất thịt, từng cử chỉ âu yếm của chị, cứ nghĩ đến chị là đầu óc của Minh Tuệ lại không đứng đắn được mà. Ai biểu, người yêu cô lại tuyệt quá làm chi chứ. Minh Tuệ lắc lắc đầu rủ bỏ những suy nghĩ bậy bạ đi, cô nói với Ân Tú: “Yêu chị nhiều lắm, tối nhắn tin cho em nhé, em ăn cái đã, mì nở hết rồi, tạm biệt chị nha.” “Tạm biệt em, yêu em nhiều lắm *chụt chụt*.” Ân Tú hôn gió mấy cái vào điện thoại rồi cúp máy. Minh Tuệ bên đây thổn thức từng cơn vì nhớ Ân Tú khủng khiếp. Đã yêu xa bốn năm, mà không gặp thì thôi, gặp rồi chỉ muốn được gặp mãi. Chỉ muốn được ở cạnh nhau, làm gì cũng có nhau thì vui biết mấy. Ngồi xuống bàn nhìn tô mì đã trương nở đầy tô và nguội ngắt từ lâu. Minh Tuệ vui vẻ gắp ăn một cách ngon lành. Khi con người ta đã yêu rồi, thì mì nở cũng hóa thành sơn hào hải vị nha ~ . ~ - HẾT CHƯƠNG 22 -
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau