Hai đứa quyết định chạy về Sài Gòn sớm hơn dự định. Khi cả hai chạy về tới nơi đã là 17 giờ kém 10 phút.
Sau khi đưa Minh Tuệ ra bến xe Miền Tây, Ân Tú vẫn chưa rời đi, mà cứ đứng nhìn mãi cho đến khi chiếc xe chở Minh Tuệ khuất hẳn sau dòng người đông đúc của Sài Gòn vào giờ tan tầm.
Phàm ở đời, người ở lại tiễn người khác đi, luôn luôn là người buồn nhất. Ân Tú chính là người đó.
Ân Tú buồn bã ra bãi xe, lấy xe máy chạy đến chỗ cho thuê mà trả lại. Khi xong xuôi mọi thứ, cô bắt GrapBike đến bến xe Miền Đông, lên xe trở về Nha Trang.
Chiếc xe dần lăn bánh, chở Ân Tú đi ngược lại hướng của Minh Tuệ.
Hai con người, một tình yêu, hai hướng nhà khác nhau. Bầu trời đang tối dần, nền trời trở nên xám xịt, cũng giống như tâm trạng Lâm Ân Tú lúc này.
Ân Tú khẽ thì thầm với chính mình:
“Tạm biệt em, Minh Tuệ, sẽ gặp lại em sớm thôi. Chị yêu em rất nhiều.”
Chiếc xe khách mang Ân Tú dần khuất sau những tòa nhà cao tầng chọc trời...
***
Từ Sài Gòn về thành phố X chỉ hơn 3 tiếng, còn về tới Nha Trang phải 11 tiếng hơn. Sáng hôm sau, Huỳnh Minh Tuệ dậy thật sớm nhắn tin hỏi Ân Tú:
“Chị về tới phòng trọ chưa?”
“Rồi đó em, chị đang chuẩn bị tắm rửa thay đồ để lên công ty nè.”
Ân Tú trả lời nhanh lại.
“Dạ vậy chị đi đi, nhớ chạy xe cẩn thận nhé, chúc chị buổi sáng vui vẻ.”
Hôm nay là thứ 2,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-la-han-kiep-sau-lai-yeu/1361149/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.