Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau
Hai đứa quyết định chạy về Sài Gòn sớm hơn dự định. Khi cả hai chạy về tới nơi đã là 17 giờ kém 10 phút. Sau khi đưa Minh Tuệ ra bến xe Miền Tây, Ân Tú vẫn chưa rời đi, mà cứ đứng nhìn mãi cho đến khi chiếc xe chở Minh Tuệ khuất hẳn sau dòng người đông đúc của Sài Gòn vào giờ tan tầm. Phàm ở đời, người ở lại tiễn người khác đi, luôn luôn là người buồn nhất. Ân Tú chính là người đó. Ân Tú buồn bã ra bãi xe, lấy xe máy chạy đến chỗ cho thuê mà trả lại. Khi xong xuôi mọi thứ, cô bắt GrapBike đến bến xe Miền Đông, lên xe trở về Nha Trang. Chiếc xe dần lăn bánh, chở Ân Tú đi ngược lại hướng của Minh Tuệ. Hai con người, một tình yêu, hai hướng nhà khác nhau. Bầu trời đang tối dần, nền trời trở nên xám xịt, cũng giống như tâm trạng Lâm Ân Tú lúc này. Ân Tú khẽ thì thầm với chính mình: “Tạm biệt em, Minh Tuệ, sẽ gặp lại em sớm thôi. Chị yêu em rất nhiều.” Chiếc xe khách mang Ân Tú dần khuất sau những tòa nhà cao tầng chọc trời... *** Từ Sài Gòn về thành phố X chỉ hơn 3 tiếng, còn về tới Nha Trang phải 11 tiếng hơn. Sáng hôm sau, Huỳnh Minh Tuệ dậy thật sớm nhắn tin hỏi Ân Tú: “Chị về tới phòng trọ chưa?” “Rồi đó em, chị đang chuẩn bị tắm rửa thay đồ để lên công ty nè.” Ân Tú trả lời nhanh lại. “Dạ vậy chị đi đi, nhớ chạy xe cẩn thận nhé, chúc chị buổi sáng vui vẻ.” Hôm nay là thứ 2, Ân Tú vẫn phải đi làm như bình thường, vì chị là quản lí nên bắt buộc phải như vậy. Minh Tuệ thấy thương chị lắm, cô nghĩ ắt hẳn chị rất mệt rồi, cả một ngày dài trên xe, về sớm còn phải chạy đi làm nữa. Minh Tuệ lại ngồi ngẫm nghĩ cách xin ba má để được lên Sài Gòn đi làm, cô quyết định sẽ nói luôn trong hôm nay. Vốn dĩ cô đã học xong và thi tốt nghiệp rồi, chỉ còn đợi nhận bằng nữa là xong. Nếu ba mẹ cho phép cô sẽ đi làm liền khi được nhận, vì Minh Tuệ không muốn phí phạm thời gian nữa. Trong khi cô ngồi không ở nhà đợi, thì người ta đã làm ra tiền. Trong lúc cô rảnh rổi mà không làm gì, thì Ân Tú đang mệt mài làm việc lo cho tương lai của hai đứa. Minh Tuệ muốn vì Ân Tú mà góp một chút công sức của mình. *** Tối hôm đó, ba mẹ đang ngồi xem tin tức thời sự tivi lúc 19 giờ. Minh Tuệ bắt cái ghế nhỏ ra ngồi bên cạnh hỏi mẹ: “Ba mẹ cho con lên Sài Gòn đi làm nha?” Ba mẹ bắt nhỏ âm lượng ti vi lại, quay sang nhìn Minh Tuệ: “Con năm nay 23 tuổi rồi, ba mẹ có hứa...” Minh Tuệ không để mẹ nói hết câu, cô ngắt lời: “Dạ, con vừa tốt nghiệp ra trường, con vẫn còn nhỏ, con không muốn lấy chồng đâu. Hơn nữa ba mẹ để con lấy chồng ở tuổi này, con về phải hầu hạ gia đình chồng, sống nhờ tiền chồng cho, ăn uống, mua sắm đều phải xin tiền,... vậy thì làm sao con được tôn trọng?” “Nhưng con là con gái, con không cần phải đi làm hay lo nhiều như vậy?” Mẹ cô hơi tức giận. “Thời đại này rồi, không có chuyện nữ phải ở nhà bếp núc nữa đâu mẹ, mẹ cho con đi làm đi. Con lớn rồi, con tự lập được mà, con cũng muốn đi làm, kiếm ra tiền từ công sức của con.” Ba cô nãy giờ trầm ngâm không nói gì bỗng lên tiếng: “Con sẽ làm gì trên đó?” “Dạ, con nộp CV rồi, chỉ cần người ta gọi thì con đi phỏng vấn ngay, một công ty ở quận Tân Bình, chuyên về hàng hóa, bao bì.” “Hừm...” Ba cô vẫn chưa lên tiếng, đang suy nghĩ sâu lắm. Không khí im lặng nặng nề bao trùm xung quanh. Một hồi lâu không ai lên tiếng. Minh Tuệ cảm thấy lo lắng thật sự. Dù sao, cô cũng nhất định phải lên Sài Gòn. “Được, ba cho phép con đi làm, nhưng với một điều kiện, con phải ở chung nhà với chị họ của con, phải nghe lời chị,..” Minh Tuệ vui sướng trong lòng, ba cô nói nhiều lắm, nhưng cô không còn nghe gì được nữa, trong đầu cô giờ đây tràn ngập những dự định sẽ làm. Cô thật sự rất vui, cuối cùng cũng có thể làm được những gì cô muốn. Cười tươi cảm ơn ba má, rồi Minh Tuệ vui vẻ vào phòng, nhắn tin báo ngay cho Ân Tú biết. Vài ngày sau, công ty Minh Tuệ nộp CV gọi điện kêu cô hai ngày sau đi phỏng vấn, Minh Tuệ mừng rỡ báo với ba má và Ân Tú. Ba má đã sắp xếp sẵn cho cô, ngày mai cô sẽ lên trước một ngày và ở nhà của chị họ. Chị ấy sẽ đưa Minh Tuệ đi phỏng vấn. Chị họ của Minh Tuệ năm nay 30 tuổi, chị xinh đẹp lắm nhưng hiện tại chị vẫn chưa có chồng. Nhớ hồi còn ở quê, con trai tán tỉnh chị xếp một hàng dài, nhưng chị vẫn không chọn một ai, chỉ lo học tập và tham gia các hoạt động ở trường thôi. Chị rất giỏi, đang tự mở công ty và kinh doanh về các sản về chăm sóc sức khỏe. Chị từng ngõ ý muốn Minh Tuệ làm việc cho chị nhưng cô đã từ chối. Minh Tuệ không thích làm việc cho người nhà. Cô muốn tất cả những việc gì, đều phải làm bằng sức của mình. Hiện tại chị họ đang sống một mình trong tòa chung cư cao cấp ở quận Tân Bình. Hồi còn nhỏ, chị thương Minh Tuệ nhất, nhà có nhiều chị em gái nhưng chỉ có chị là người thân và hiểu cô thôi. Sau khi chị mở công ty riêng thì chị bận rộn nhiều hơn, hai chị em cũng không còn gặp nhau nhiều như trước. Nhưng chị vẫn hay gửi quà về cho Minh Tuệ vào những ngày sinh nhật của cô. Nếu được ở chung với chị, chắc cũng là một chuyện tốt. Lại còn gần công ty nên chắc sẽ rất tiện cho cô. Minh Tuệ giơ nắm tay, thể hiện quyết tâm cho một tương lai tươi sáng hơn, khi nghĩ sẽ được sống cùng Ân Tú vào một ngày không xa. - HẾT CHƯƠNG 19 -
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
Chương sau