Tại Chính Hiên thấy Ngôn Tuấn Hàn cứ cứng đầu cũng không biết phải làm sau, đành bồi hắn uống canh nóng giữ ấm cơ thể, sai Tôn Tình thêm nhiều than sưởi ấm hơn
“Ta thích tuyết nhưng lại chẳng thích lạnh một chút nào”
Ngôn Tuấn Hàn than vãn nói
“Lạnh như vậy ngươi không nhất thiết phải ra ngoài, ta đã bẩm báo với ca ca ngươi, hắn trên triều sẽ nói vài lời hoàng thượng sẽ không trách phạt ngươi”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Trách phạt ta gì chứ, ta không lên triều thì càng tốt”
Hôm nay vốn dĩ Ngôn Tuấn Hàn phải lên triều bái phỏng nhưng y lại không thể nào bước ra bên ngoài khi tiết trời quá lạnh, bây giờ ngay cả bước chân xuống giường y còn không thể, nếu y mà hôm nay lên triều chắc chắn sẽ nhiễm phong hàn mất thôi
“Vương gia, ta thấy người vẫn là nên tập quen đi, những năm gần đây tuyết ngày càng nhiều ngày càng lạnh hơn trước đây”
Tôn Tình ở một bên vừa châm thêm than sưởi ấm vừa nói
“Ngươi không lạnh sao”
“Đương nhiên là có nhưng thuộc hạ vẫn có thể chịu được”
Ngôn Tuấn Hàn cười khổ, bản thân y là nam nhân nhưng bây giờ lại bị lạnh đến mức không bước chân khỏi giường được, còn không bằng một tiểu cô nương như Tôn Tình
Tại Chính Hiên đút canh nóng cho Ngôn Tuấn Hàn uống, cũng không để tâm đến tính tình này của y, đến khi canh đã hết người của Ngôn Tuấn Hàn cũng ấm hơn đôi chút
“Không biết tuyết khi nào ngừng rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-khong-han-cung-khong-yeu/2662350/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.