Trở về Vương phủ mặc dù hiện tại vương phủ xuất hiện thêm không ít người nhưng Ngôn Tuấn Hàn cũng không để tâm hơn nữa mùa đông y cũng sẽ không ra ngoài người khác cũng không thể vào Các được nên suy cho cùng đám người được phái đến chỉ có thể ở trong phủ nghe ngóng chút tin tức
Ngược lại Ngôn Tuấn Hàn rất thảnh thơi mà tịnh dưỡng, còn bắt Tại Chính Hiên làm người tiếp khắp sân cho y, đương nhiên Tại Chính Hiên sẽ đồng ý, Tống Kỳ Nam ở lại hai hôm liền phải trở về Lam Ninh trấn, trước khi đi hắn cũng nói vài lời với y nhưng Ngôn Tuấn Hàn chỉ đáp lại đợi một thời gian nữa hẳn tính, Tống Kỳ Nam cũng không hối thúc y để y có thời gian suy nghĩ
“Nhiêu đây được chưa, nhiều người tuyết như vậy ta thấy đến khi tuyết tan sẽ thành hồ nước mất thôi”
Tại Chính Hiên nói
“Nếu lúc này có món gì đó ấm ấm ăn thì hay biết mấy”
Tại Chính Hiên nghe là biết Ngôn Tuấn Hàn là muốn ăn gì nhưng thân thể y không khoẻ nếu như ăn vào cổ họng không tốt sẽ mất giọng thì sao
“Đợi ngươi khoẻ hơn sẽ mang lẩu thật ngon đến cho ngươi”
Ngôn Tuấn Hàn chỉ uỷ khuất mà gật đầu biết sao được Huỳnh Liên đã căng dặn y không được ăn này ăn kia đủ thứ cả đến khi thân thể ổn hơn
“Bên ngoài thế nào rồi”
“Bên ngoài đều tin ngươi hôn mê bất tỉnh an tâm, chỉ là bây giờ ai cũng biết Lục vương gia không được Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-khong-han-cung-khong-yeu/2662337/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.