Đêm hôm đó cả Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên đều không ngủ, hai người chuẩn bị hành trang tạm thời rời kinh thành vài ngày đến ngoại thành một chuyến để nghe ngóng tin tức, hơn nữa thân thể Ngôn Tuấn Hàn vẫn chưa tốt đề phòng ở lại trong phủ có người ám hại, hai người cứ rời đi đến ngoại thành xem như nghỉ ngơi và chuyến đi này chỉ có hai người bọn họ mà thôi không còn thêm ai nữa
Trời gần sáng, Tại Chính Hiên khoác lên người Ngôn Tuấn Hàn một lớp áo choàng thật dày sau đó nhnh chóng mang y đi đến phía sau phủ có một con đường nhỏ ít người biết, đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, hai người cứ vậy mà âm thầm rời đi không ai hay biết, quả thật cũng phải nhờ vào Tại Chính Hiên lúc vừa đến vương phủ đã đi khắp phủ xem xét phát hiện ra được con đường nhỏ này nên họ mới thành công mà rời đi được
Trên xe ngựa, Ngôn Tuấn Hàn có chút mệt mỏi cho nên liền chợp mắt, Tại Chính Hiên để y dựa vào lòng mình mà nghỉ ngơi
Hai người một đường như vậy rời khỏi kinh thành đến bên ngoài thành, cách hai dặm so với kinh thành có một thôn nhỏ, mặc dù là thôn nhỏ nhưng các thương buôn trong nước đều thường chọn nơi này để nghỉ chân, trước đây thôn nhỏ này dưới quyền của phụ thân Tại Chính Hiên nhưng bây giờ không được ai cai quản nữa, thôn nhỏ này cũng là nơi cung cấp rất nhiều tin tức
Ngôn Tuấn Hàn cứ ngon giấc cho đến khi đến Hoa thôn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-khong-han-cung-khong-yeu/2662335/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.