Những ngày tiếp theo kinh thành dường như rất bình yên, nhưng mà càng bình yên thì bão lớn sẽ càng đến, những ngày này Ngôn Tuấn Hàn không bước ra khỏi ohur nữa bước, lấy cớ thương cũ tái phát phải nghỉ ngơi ngay cả vào triều cũng không vào, những ngày này Ngôn Đình Anh được nhiều lời khen ngợi không ngớt từ sứ thần các nước, nói hay chu đáo, tiếp đãi tốt
“Hắn bây giờ có lẽ đang đắc ý lắm”
Ngôn Tuấn Hàn nhấp một ngụm trà nói, Tại Chính Hiên gật đầu, đắc ý được bao lâu thì chưa biết
“Mấy ngày nay đám sứ thần đó bớt đến làm phiền ngươi, càng tốt”
Nghĩ đến việc bọn họ luôn dâng tranh các vị công chúa quận chúa của nhớc bọn họ đến cho Ngôn Tuấn Hàn, Tại Chính Hiên liền hậ không mang đốt hết tất cả đống đó
Nhìn bộ mặt xám xịt của Tại Chính Hiên, Ngôn Tuấn Hàn liền cười lớn
“Ha ha, ngươi sợ cái gì chiếu chỉ phụ hoàng cũng đã ban, ngươi còn sợ ta cùng nữ nhân khác thành thân sao”
Tại Chính Hiên lắc đầu nhưng trong lòng hắn luôn có linh cảm rằng Ngôn Tuấn Hàn sẽ rời bỏ hắn, mấy chục năm ở kiếp trước cô đơn hắn đã không chịu nỗi nữa rồi, nếu lần nữa mất đi y hắn thật sự không thể sống nổi
“Ngươi nghĩ Ngôn Đình Anh khi nào sẽ ra tay”
Ngôn Tuấn Hàn suy nghĩ, đương nhiên không thể nào là đại hôn của ca ca y vì còn tận ba tháng nữa mới đến, Ngôn Đình Anh không có kiên nhẫn đợi thêm ba tháng nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-khong-han-cung-khong-yeu/2662295/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.