Tại Chính Hiên gần đây luôn có dự cảm bất an, hắn không dám rời khỏi Ngôn Tuấn Hàn nửa bước, hắn cứ cảm giác được chỉ cần hắn không chú ý y sẽ biến mất vậy, thêm nữa đại thọ càng đến gần khiến cho hắn càng bất an hơn
Hôm nay Ngôn Tuấn Hàn lại đến tửu lâu tìm Chu Đình, y không cho hắn theo cùng vào bên trong cho nên hắn chỉ có thể ở bên ngoài đợi y
Bên trong phòng Tống Kỳ Nam đang tay ôm một tiểu quan kiều diễm tay kia đang nâng rượu cùng Chu Đình, Chu Đình lúc này tay cũng ôm ấp tiểu quan bên cạnh, Ngôn Tuấn Hàn chỉ lắc đầu một cái rồi ngồi xuống cùng họ
Chu Đình liền cho hai tiểu quan kia lui xuống
“Tuấn Hàn sắc mặt ngươi càng ngày càng không tốt rồi đây”
Chu Đình nhắc nhở
“Ta biết, ngày kia là đến đại thọ, an tâm xong việc ta sẽ ngoan ngoãn theo Kỳ Nam rời đi”
“Gần đây mọi chuyện thế nào rồi”
“Đương nhiên là đều thuận lợi cả, ngươi an tâm ta đoán chắc hơn nửa số quân của bọn chúng đã trúng độc, chỉ một hai ngày nữa độc sẽ phát tác đến lúc đó chúng ta chỉ ngồi xem mà thôi”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, tiêu hao càng nhiều binh lực của Ngôn Đình Anh càng tốt để hắn trở tay không kịp, lần này Ngôn Đình Anh khó mà thoát được nữa
“Công lao lần này của ngươi và Kỳ Nam rất lớn, hai người nếu muốn được ban thưởng gì cứ nói”
Chu Đình nghe đến ban thưởng liền hớn hở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-khong-han-cung-khong-yeu/2662294/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.