Tôi còn biết lựa chọn thế nào nữa chứ?
Sáng thứ ba, tôi gọi điện thoại cho anh Tương.
“Anh đã giúp tôi bố trí gặp mặt anh Văn Lâm được chưa?” Tôi sốt ruột hỏi.
“Tối nay 8 giờ ở tầng dưới công ty tôi, được không?” Anh ta nói.
7 giờ tôi đã tới đó, tôi muốn nhanh chóng để được gặp Văn Lâm. Tôi từng đứng đây để đợi anh, trông thấy anh từ trong đó bước ra, kể từ bây giờ, không bao giờ tôi còn có thể trông thấy anh từ trong đó bước ra nữa.
Đúng 8 giờ anh Tương đến.
“Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện nhé.” Anh ta nói.
“Tại sao vậy? Không phải đi luôn sao?”
Anh ta trầm ngâm không nói.
“Anh không thể khiến vợ anh ấy rời chỗ đó, đúng không?”
“Tôi vô cùng xin lỗi, tang lễ của anh Đường được cử hành hôm qua.”
Quả thật tôi không dám tin.
“Anh nói mai cơ mà!”
“Đột nhiên đổi lịch làm sớm hơn dự định.”
“Sao anh không nói gì với tôi?”
“Cô Châu, vợ anh Đường sẽ không rời xa khỏi linh đường, người nhà của hai bên anh ấy cũng sẽ có mặt ở đó, như vậy hà tất cô phải đến đó chứ? Cô sẽ không chịu đựng nổi đâu.”
“Hóa ra anh cố tình lừa tôi! Đáng lẽ tôi không nên tin anh mới phải!”
Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mình không còn nơi có thể dựa dẫm đến vậy. Hóa ra tôi không thể gặp mặt anh lần cuối cùng. Đến cái quyền lợi này mà tôi cũng không có, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-em-tung-co-anh/1959510/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.