“Cô rất thích châm biếm người khác.”
“Đó là sở trường của tôi.” Tôi đắc ý nói.
Trần Định Lương lái xe Jeep đưa tôi về nhà.
“Cuốn sách thứ hai của Vũ Vô Quá lúc nào xuất bản thế? Tôi từng hứa sẽ thiết kế bìa cho anh ta.” Trần Định Lương hỏi.
“Anh ta sang Mỹ theo học một khóa sáng tác ngắn hạn. Giữa anh ta và Từ Ngọc có một chút vấn đề, nhưng giờ chắc mọi chuyện ổn rồi.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Mọi đôi nam nữ đều có vấn đề riêng mà.”
“Nói cũng phải.” Anh ta cười nói.
“Lái xe Jeep có thích không?” Tôi nhìn điệu bộ lái xe rất thoải mái của anh ta.
“Cô có bằng lái xe không?” Anh ta hỏi ngược lại.
“Có, thi từ năm năm trước, nhưng chưa bao giờ lái.”
“Cô có muốn thử lái chiếc xe này không?”
“Không, tôi không lái được đâu, tôi đã quên mất cách khởi động xe rồi.
“Có bằng lái xe rồi thì không sợ mà!” Trần Định Lương dừng xe bên đường.
“Nào, xe để cô lái đấy.”
“Không! Không! Không!” Tôi lắc đầu quầy quậy.
“Nào! Nào! Nào! Không phải sợ, tôi ngồi ngay bên cạnh cô thôi mà.” Trần Định Lương liên tục khuyến khích tôi. Tôi đành liều lĩnh bò sang chỗ ghế lái.
“Cô nhớ cách khởi động xe thế nào chưa?” Anh ta hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
“Tốt rồi! Bắt đầu!”
Tôi khởi động rồi nhấn ga phóng xe đi, tất cả đều thuận lợi.
“Tuyệt của nó đấy!” Anh ta khen ngợi. “Có thể tăng tốc một chút đấy.”
Tôi tăng tốc, xe lăn bon bon trên đường cao tốc. Không hiểu sao bỗng nhiên cả xe bị lật, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-em-tung-co-anh/105265/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.