Trần Định Lương cười. “Chẳng hạn như có duyên mà không có nợ ấy hả?”
“Đúng thế.”
Bỗng nhiên tôi nhớ Văn Lâm quay quắt.
Trần Định Lương đưa tôi về đến tận cổng tòa nhà.
“Tạm biệt anh.” Tôi nói với anh ta.
Về đến nhà, tôi lập tức dọn hết đồ trên bàn ăn đi, rồi đổ hết những thứ trong hộp ghép hình ra, phân loại những mảnh ghép có màu gần giống nhau, sốt ruột muốn ghép ngay nhà hàng mơ ước của tôi và Văn Lâm, sẽ là món quà kỷ niệm nhân dịp sinh nhật anh.
Bức tranh không hề dễ như tôi hằng tưởng tượng, tôi phải thức cả một đêm mới có thể ghép được một phần rìa của bức tranh.
Buổi sáng, khi Văn Lâm gọi điện thoại đánh thức, tôi vẫn còn đang ngủ gục bên bàn.
“Em đã thấy nhà hàng mà chúng mình từng nói với nhau đấy!”
Tôi kể cho anh nghe.
“Ở đâu vậy?” Văn Lâm hỏi lại.
“Ngay trước mắt em đây. Đó là một bức tranh ghép, anh có muốn xem không?”
“Anh qua cùng em đi ăn trưa nhé.”
Tôi vui vẻ trở về cửa hàng, Từ Ngọc gọi điện đến hẹn tôi đi ăn trưa.
“Hôm nay thì không được.”
“Cậu hẹn với Văn Lâm rồi à?”
“Ừm. Vũ Vô Quá đâu, chẳng phải chiều anh ta mới đi làm sao?”
“Anh ấy bận viết tiểu thuyết, viết cũng được một nửa rồi, muốn nhanh chóng viết cho xong. Tớ sợ ở nhà lại quấy rầy việc sáng tác của anh ấy. À nói cho cậu một chuyện này...”
“Chuyện gì?”
“Dạo này tớ thường không thấy áo ngực đâu cả.”
“Lại tặng mấy con chim mẹ làm tổ chứ gì?” Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-em-tung-co-anh/105255/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.