17
Đêm đó, nhân lúc Thái Nguyệt không có mặt, ta nói với Lý Hành Trạm:
“Ta muốn nhờ chàng giúp ta tra một người, tên là Trịnh Hoài Ân, nhà ở thôn Hòe Hoa, huyện Thanh Khê, là một thư sinh, ta muốn biết cuộc đời, tính tình, cùng tình hình trong nhà của hắn.”
“Được.”
Hắn đáp rất dứt khoát.
“Chàng không hỏi ta muốn làm gì sao?”
“Điều nàng muốn nói thì tự nhiên sẽ nói với ta, nàng không nói, ắt có lý do của nàng.”
Hắn nắm tay ta, vẻ mặt nghiêm túc.
“Nàng muốn ta làm gì cứ nói thẳng, không cần nói chữ ‘nhờ’, như vậy ta sẽ thấy buồn, ta mong nàng có thể không chút gánh nặng mà sai khiến ta.”
Ta trừng hắn một cái.
“Ta cũng không thích chàng lúc nào cũng tự hạ mình trước mặt ta xuống tận bụi trần, chàng sửa được không?”
Hắn không nhịn được cười.
“Phu nhân là đang xót ta sao? Ta rất vui, nhưng không sửa được đâu, ta thích nâng niu phu nhân, vui vẻ vì điều đó, ở chỗ ta, phu nhân là lớn nhất.”
Ta nhất thời không biết nên nói gì.
Ta thương hắn, hắn lại cam tâm tình nguyện.
Hắn đảo mắt một cái.
“Nhưng đã phu nhân thương ta, vậy tối nay…”
Ta lập tức đưa tay bịt miệng hắn.
“Đừng nói nhảm.”
Trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm nóng ướt át.
Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, lại ngại xe ngựa còn đang trên đường, chỉ đành hạ giọng:
“Lý Hành Trạm!”
Hắn ôm bụng cười đến không kiềm chế được, lại nâng mặt ta lên hôn liên tiếp.
“Phu nhân, sao nàng lại khiến người ta yêu thích đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-cua-ta-giao-cho-nguoi/5082200/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.