Nghe nàng nói, ta chợt nhớ ra.
Kiếp trước sau khi thành hôn, có một ngày ta tình cờ nghe nàng trốn trong góc khóc nức nở.
Ta hỏi nàng có chuyện gì, nàng nói ân nhân của nàng vì khoa cử không đỗ, đã treo cổ tự vẫn ở nhà.
Về sau đến tuổi xuất giá, ta hỏi nàng có muốn rời phủ không, nàng chỉ lắc đầu.
Nàng ở lại nhà họ Tiết, bầu bạn cùng ta suốt một đời.
Chẳng lẽ ân nhân kia chính là vị ca ca hàng xóm nàng nhắc tới? Nếu người ấy quả thật lợi hại như lời nàng nói, đã là người có trí nhớ hơn người, dù không đứng đầu tam giáp, chí ít cũng nên đỗ tiến sĩ.
Hơn nữa khi ấy tuổi tác hẳn còn trẻ, sao lại có thể cực đoan đến vậy.
Chỉ vì không đỗ cử mà đã treo cổ tự tận.
“Ân nhân của ngươi tên là gì?”
“Hắn tên là Trịnh Hoài Ân, nghe nói cái tên ấy là Trịnh thím bỏ ra năm đồng tiền mời người đặt cho.”
Nhìn vẻ mặt đầy ngưỡng mộ của nàng, ta khẽ mỉm cười.
“Ngươi có muốn có một cái tên của riêng mình không?”
Nàng có chút ngượng ngùng.
“Nô tỳ là thân phận nô bộc, đâu xứng có tên gì, ở nhà cũng chỉ bị gọi là Cẩu Nhi Cẩu Nhi, giờ được theo hầu tiểu thư đã giống như nằm mơ rồi.”
Ta nắm lấy tay nàng, trong lòng âm thầm hứa hẹn.
Nếu chuyện này còn có ẩn tình, kiếp này, ta nhất định sẽ để ân nhân của ngươi sống tiếp.
8
Đến trưa ngày hôm sau, có nha hoàn tới báo.
“Đại tiểu thư, vương phủ cho người truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-cua-ta-giao-cho-nguoi/5082196/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.