Sáng sớm hôm sau, Ninh Tương Y đi đến thăm Hoàng đế.
Buổi sáng có rất nhiều người đến thăm bệnh,mọi người đến đều nhanh chóng lui ra.Chỉ có Ninh Giác đến nói vài câu, khi nhìn thấy Hoàng đế cả buổi vẫn chưa tỉnh, mới rời đi, thế mà vừa đi không lâu, Ninh Kham liền tỉnh, vừa mở mắt liền thấy Ninh Tương Y, lúc này hừ một tiếng.
“Ngươi không đi sao? Ngươi còn về làm gì. Sao lại ở chỗ này? Chờ ta chết vì tức giận đúng không?” Khi nói lời này, giọng nói của Hoàng đế đã khàn khàn, không thèm nhìn Ninh Tương Y một cái.
Thấy Phụ hoàng đã tỉnh, Ninh Tương Y nhanh chóng đất nước cho hắn, nhưng hắn. nhất quyết không chịu uống, Ninh Tương Y không còn cách nào khác đành để Thường Hỉ đến cho hắn uống.
Nhìn thấy Hoàng đế uống nước, mọi người cũng bớt lo lắng hơn, Ninh Tương Y không khỏi thương tâm nói: “Phụ hoàng, ngày hôm qua là do ta bốc đồng, là tại ta không tốt, chỉ vì tức giận mà nói ra lời kia, làm sao ta có thể bỏ người đi được? Làm công chúa Đại Lục thật là tốt và Phụ hoàng đối với con cũng là người tốt nhất…”
Ninh Kham nghe lời nàng nói thờ ơ, vẫn hừ lạnh một tiếng.
Ninh Tương Y giọng nói có chút thống khổ: “Phụ hoàng…… Phụ hoàng ít nhất phải nói cho con biết nguyên nhân tại sao chứ? Ít nhất để con chết còn nhắm mắt…”
Ninh Kham chỉ đơn giản là nhắm mắt lại giống như đã ngủ rồi … Ninh Tương Y bóp chặt miệng, nháy mắt với Thường HỈ, ra hiệu người đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/1202912/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.