Một câu này của Tiêu Uyên, lập tức khiến không khí trở nên giương cung bạt kiếm!
Vân Cẩm không nghĩ tới, dưới tình huống như vậy, Uyên nhi lại còn đứng cùng Ninh Tương Y bên kia! Tiên nhân kia đến cùng là cho Uyên nhi uống bùa mê thuốc lú gì rồi? Chẳng lẽ nó muốn phản quốc hay sao?!
Tiêu Thắng quả nhiên không vui giận tái mặt, âm trầm nói, “Ngọc Hành này còn chưa tới phiên con định đoạt! Trẫm hỏi một lần nữa, con có giao người hay không?!”
Ý của hắn đã rất rõ ràng, đó chính là vì bắt được Ninh Tương Y hắn không ngại trở mặt với đứa con ngày càng lợi hại này!
Nếu như Tiêu Uyện thật sự chọc giận hắn, dù sao hắn còn trẻ, chưa chắc không sinh được con nữa!
Tiêu Uyên hít sâu một hơi, “Con nói, các người tìm nhầm người rồi, nơi này không có Công chú gì cả, về phần Xa Nguyệt, con sẽ không giao ra!”
“Vậy cũng đừng trách trẫm không khách khí!”
“Bệ hạ!” Vân Cẩm vội kéo tay Tiêu Thắng, thần sắc bối rối, mặt mày trắng bệch, “Bệ hạ là có ý gì? Uyên nhi là vô tội! Nó là bị yêu nữ che mờ mắt!”
Không nghĩ tới, Tiêu Thắng đối với Vân Cẩm một mực nuông chiều lúc này vậy mà hất tay bà ra!
“Trẫm có ý tốt khuyên bảo, nói rõ lợi hại thiệt hơn, nó lại còn u mê không tỉnh ngộ! Đã như vậy, trẫm chỉ có thể để nó hiểu được, Ngọc Hành là do ai làm chủ! Bắt lấy nó cho trẫm!”
“Vâng!”
“Bệ hạ!”
Vân Cẩm gào thét! Bà không nghĩ có một ngày mình lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/1202725/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.