Lúc ở lãnh cung, hoàng tỷ từng kể cho hắn một câu chuyện triết lý.
Hắn còn nhớ rõ...
Buổi chiều mùa hè, nàng cầm quyển sách rất đẹp, cười ngoắc tay bảo hắn đang luyện võ đi đến.
Nắng hôm đó rất đẹp, nàng ngồi trên ghế xích đu hẳn tự mình làm cho nàng, bóng cây loang lổ trên khuôn mặt trắng muốt của nàng, bên tai là tiếng ve kêu chim kêu.
Chờ hắn đi tới, nàng mỉm cười chỉ vào một đoạn hắn nhìn không hiểu. "A, kể cho đệ cái này hay lắm”
Một người nói với lão hòa thượng: "Ta không buông bỏ được một số việc, không buông bỏ được một số người”
Hòa thượng nói: “Không có thứ gì không buông bỏ được."
Người kia nói: “Những người và việc này rất quan trọng, biết rõ không thể tiếp tục, nhưng ta không sao buông xuống được"
Hòa thượng bảo hẳn cầm một chén trà, sau đó đổ nước sôi vào, đổ đến khi nước tràn ra. Người kia bị bỏng đến, lập tức buông lỏng tay.
Hòa thượng kịp thời nói: “Trên thế giới này không có người hoặc việc nào không bỏ xuống được, bị đau đớn, người tự nhiên sẽ buông tay "Con người vốn tham lam, có được rồi dĩ nhiên không nỡ buông xuống, dù nó đã biến thành gánh nặng. Nhưng nếu bỏ được, ai biết buông bỏ nhất thời có phải là vì ngày sau thu được những gì tốt đẹp hơn không?"
Câu cuối cùng, không biết là trên sách viết, hay là hoàng tỷ ngẫm ra, hắn cứ cảm thấy khi nàng nói đến hai chữ buông bỏ, trên gương mặt non nớt như hắn có ánh mắt cực kỳ tang thương, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/1202668/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.