Nam vương là một kẻ ham mê ăn uống cá cược chơi gái, hơn bốn mươi tuổi mà nhìn qua như năm sáu mươi tuổi, hai mắt sưng vù, nhìn không phải kẻ tốt lành gì.
Ninh Kham không có cảm tình gì với loại người dựa vào tổ tiên ăn không ngồi rồi chờ chết, cho nên không để ý lễ vật của hắn ta.
Ai ngờ sau khi hắn ta dâng lên một đống lễ vật bình thường thì không lui đi, mà là tay nâng một cái hộp nhỏ, vẻ mặt nịnh nọt dâng lên: “Bệ hạ, thần có một món bảo bối bảo đảm người thích!”
Hoàng đế phất tay, Thường Thịnh muốn nhận lấy, nhưng Nam vương lại không chịu, nói: "Người bình thường không biết dùng bảo vật này, cho thần làm mẫu được không?"
Đám người bị khơi dậy sự tò mò, nhìn chằm chằm không chớp mắt, mà Hoàng để thì hơi rướn mày, nghĩ thầm, một phế vật như hắn ta cũng không làm được gì, nên cho phép hắn đi lên.
Nam vương lê cơ thể yếu ớt bước từng bước đến, mà Ninh Úc cũng không kìm được tới gần hơn. Sau đó hắn ta đứng cách Hoàng để hai mét mở hộp ra, mùi hương kỳ lạ bay ra, Hoàng đế nhìn qua, phát hiện bên trong là chất cao màu đen, không biết để làm gì.
Lúc này, Nam vương lại cầm một vật thể hình ống làm bằng vàng ròng, nhét cao vào, châm lửa xong đưa tới trước mặt Hoàng đế, cười buồn nôn. “Bệ hạ, thứ này tên là Vân Yên, chính là đặc sản của tiểu quốc bên ngoài! Hít một hơi mệt nhọc tan biến, rất phù hợp với bệ hạ, hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-chi-nguyen-ben-nguoi/1202667/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.