Trông thấy những vết bầm lẫn các vết hằn đỏ trên vai, dù không cần thiết kiểm tra ở những nơi khác, phận làm anh như anh đã đủ xót xa vô cùng. Tay anh nắm lấy cái cổ áo không buông, khóe mắt lệ bắt đầu rơi.
“Anh hai làm gì vậy? Người ta ở ngoài nhìn thấy bây giờ.” Nhung ghì giọng xuống để không phải hét lên, cô vẫn giữ chặt đoạn ngực áo cho đến khi Huy buông ra.
Anh quay lưng đi chỗ khác để cho cô nhanh chóng gài lại. Và đó cũng là lần đầu tiên cô chứng kiến anh hai khóc.
“Mày nhìn mày xem! Đầu tóc thì rũ rượi, có còn ra con người nữa không?” Ngọc Huy nhìn bộ dạng lem luốc và vết rỉ máu ở khóe miệng, lòng cay đắng chất vấn thêm. “Những vết bầm này có trên người mày từ bao giờ?”
Hồng Nhung ánh mắt đỏ hoe: “Em không nhớ. Nhưng sau khi em quen Tùng Dương được ba tháng thì anh ta bắt đầu đánh đập em.”
Huy chống tay trên hông, giận dữ quát: “Đến giờ mà mày vẫn gọi tên nó được sao? Cái thằng đó là tao phải tẩn thêm cho mấy phát, chứ nó dám ăn hiếp mày.”
Rồi anh tra hỏi tiếp: “Sao mày lại giấu anh, giấu gia đình?”
“Em…”
“Mày sợ cái gì mà không dám nói hả? Để cho nó làm cho mày ra nông nỗi như vầy, lỡ đâu mày chết thì cha mẹ biết sống sao. Sao mày ngu quá vậy Nhung?”
“Hai ơi!” Lúc này cô mới bắt đầu nức nở. “Hai đừng nói cho cha mẹ biết nghe hai.”
Cô lay tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nao-minh-ben-nhau/2873529/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.