Hai tháng sau, Châu cùng cha mẹ Nhung đưa cô trở về nhà.
Lăn bánh xe lăn vào bên trong, ngắm nhìn lại ngôi nhà thân thuộc mà mấy tuần liền Nhung xa cách. Trên nắp kệ, hương gỗ trầm ngào ngạt tỏa ra làm ấm cả một gian.
“Mẹ có mua rất nhiều đồ tốt để tẩm bổ cho con.” Rồi bà Năm quay sang Châu. “Châu à! Lát hồi con cũng ở lại ăn cơm với gia đình cô nha.”
“Dạ thôi cô, con chỉ đưa Nhung về thôi à.”
“Có gì đâu mà khách sáo. Cũng là cho cô chú gởi lời cảm ơn đến con đã chăm nom Châu thời gian qua.”
“Dạ… vậy con xin phép làm phiền gia đình cô.” Châu ngượng ngùng đáp.
“Trời đất ơi! Có gì đâu mà phiền.” Bà sợ cô lại ngại nên cứ nói thêm vào.
Bất chợt giọng của Nhung cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, điệu bộ ra vẻ thắc thỏm.
“Anh hai đã xuất viện về chưa cha mẹ? Tình hình anh sao rồi? Sao suốt hai tháng qua con không hề biết một chút tin tức gì về anh vậy?”
Bà Năm ậm ừ.
“Có phải gia đình giấu con chuyện gì không? Anh hai con…” Nhung dồn dập hỏi, lồng ngực cô bắt đầu đánh trống không ngừng.
“Gia đình định đưa con về xong rồi mới thông báo.”
Bà Năm đi vào một góc gần dưới chân cầu thang, cầm di ảnh của Huy chần chừ mãi chưa dám bước ra. Bà nhớ lại lúc gặp Châu và trò chuyện cùng cô lúc sớm mơi.
“Cô à, có nên cho Nhung biết sự thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nao-minh-ben-nhau/2873515/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.