Lăng Vi nghe hai người họ mẹ một câu con một câu giải thích, bàn tay bóp chặt lại khiến móng tay đâm đâm vào sâu, cô dường như có thể ngửi được mùivị máu tươi.
Nhớ tới đủ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian qua, cô cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo. Chợt một cảm giác khác thường lan tràn ra từ trong thân thể, chết tiệt, Lăng Vi thầm cảm thấy không ổn. Cô quay mặt nhìn về phía mặt bàn, sau đó đứng lên, rút bàn tay Lý Mai đang kiềm chế mình ra, xoay người chạy về phía cửa.
Vẻ mặt Tống Thu Minh vốn đang tươi cười chờ mang Lăng Vi rời đi, nhưng khi bước tới phát hiện ra cô nhóc đó đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, điều này làm cho lòng tự tin của hắn bống chốc sụp đổ, thế mà bây giờ, lại muốn xoay người chạy đi, khiến hắn lập tức nổi trận lôi đình, "Thật sự là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, Tống Thu Minh tôi đã muốn người thì đừng mong có thể chạy trốn, Lý Canh, ngăn cản cô ta lại", Tống Thu Minh rống lên, sau đó cầm ly rượu trên bàn uống một ngụm lớn.
Lăng Vi mới vừa chạy qua khỏi chiếc ghế đã cảm thấy một luồng nóng thiêu đốt trong cơ thể, cô vốn học y, cho nên biết rằng mình đã bị hạ dược.
Không kịp đi xa, cô liền bị cái người tên là Lý Canh bắt lại, nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm ấy cô có chút kinh ngạc.
"Anh..." Cô nhẹ thốt ra tiếng, lại phát hiện ra cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nan-tinh-nhan/2727950/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.