Vùng núi Xả Lạc cách khu rừng Mộng Oa tới một dặm đường, đường đi thông qua tận sau rừng Mộng Oan, cho nên muốn đi ra khỏi rừng Mộng Oan thì trước hết phải đi qua vùng núi Xả Lạc.
Xung quanh vùng núi này đều là vách đá đen to chắn ngang đường, còn có hàng cây tre dài che khuất tầm nhìn của người đi đường.
Ta lặng lẽ đi theo sau Mộng Phù, nhìn bóng lưng gầy gò đằng trước của nàng ấy, lòng ta chợt thấy thương xót.
Từ khi rời khỏi rừng Mộng Oan tới giờ, cả hai người bọn ta đi theo lối vòng sau núi, sau đó, lại phải đi qua vùng núi lớn này để xuống núi, mà tất cả quá trình dẫn đường đều là Mộng Phù làm hết, còn ta chỉ ôm lấy đứa bé rồi đi theo sau.
Mặc dù ta muốn giúp đỡ, nhưng với trạng thái này của ta thì chỉ sợ càng giúp càng rối, cho nên ta cũng chỉ đành phải im lặng đi từ đằng sau.
Lúc này trên trời đã chuyển sang màu vàng nhè nhẹ. Ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời chiếu rộ màu vàng khắp nơi, thứ ánh sáng lấp lánh như những tia nắng đang từng chút một bao phủ lấy cả vùng núi này.
Xem ra trời đã bắt đầu chiều, phong cảnh xung quanh đã mờ đi thẳng, cây cối ở đây từng hàng một ở đây đang từ từ che lấp đường đi. Ta cau mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn bóng lưng Mộng Phù ở phía trước.
"Mộng Phù, đường đi ở đây hình như là càng hẹp lại thì phải?"
Lúc nãy ta không để ý lắm, nhưng lúc bắt đầu đi vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-mong-sinh/54571/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.