Nếu như hỏi cuộc sống của ta trôi qua như thế nào trong suốt một trăm năm qua. Ta chỉ có thể trả lời:
“Đời người như ảo mộng, trăm năm trôi qua cũng chỉ là hư vô.”
Ta đứng trên đỉnh núi tuyết thật cao, ngắm nhìn phong cảnh dưới chân núi, tất cả mọi thứ đều được bao phủ sương mù khắp nơi.
Ngay cả khi cố gắng nhìn, ta cũng chỉ có thể thấy được lớp sương lạnh mờ ảo.
Ta nhìn đám mây trắng đang bay trên trời, nhìn từng đám mây tan ra rồi dính lại, rồi lại nhìn đám mây này đến đám mây khác, cứ thế thứ ta nhìn cũng chỉ là một màu trắng.
Lòng người ảo diệu như một giấc mộng, tàn rồi lại hợp, hư vô hư ảo không chỗ dừng.
Hỏi thử ai trên đời này hiểu rõ lòng của một người?
Ta im lặng ngắm nhìn bầu trời, không biết đã ngắm bao lâu, mà hai mắt của ta đã bắt đầu mờ mịt.
Hóa ra ngay cả ngắm nhìn một thứ cũng thật mệt mỏi.
Những thứ trước mắt đã bắt đầu mờ nhạt đi, cho tới khi ta chẳng còn nhìn rõ được thứ gì.
Tất cả hiện giờ cũng chỉ là một màu trắng.
...
Ta vô thức chìm vào một giấc mộng thật sâu. Trong mơ, ta nhìn thấy bản thân đang đứng trên đỉnh núi thật cao, nơi đó chỉ có một mình ta, bóng lưng nhìn từ xa trông cô đơn vô cùng.
Ta im lặng cứ hững hờ nhìn lên trời, đôi mắt trong veo lại trống rỗng như chẳng còn sức sống.
Phản phất ta còn có thể nghe thấy tiếng gió lạnh thổi bên tai, cảm nhận rõ từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-mong-sinh/54570/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.