Bành Thập Hương nhìn thấy anh, vành mắt tức thì đỏ hoe, không chờ anh bước vào làm nóng bầu không khí đã vội kéo anh ra ngoài.
Bành Thập Hương thực sự không thể nhìn nổi nữa, bà đứng trước cửa phòng vệ sinh mất mười mấy phút, hai người đàn ông ngồi trên giường động tay động chân, chẳng ai quan tâm đến bà hết. Những hành động tiếp xúc thân thể thoạt nhìn thì tùy ý nhưng vô cùng mập mờ này khiến bà rất chướng mắt, bọn họ nói chuyện với nhau như xã hội đen dùng mật ngữ, bà nghe chẳng hiểu gì hết, song bà vẫn có thể nhìn sắc mặt.
Bà đã ph4t ti3t một lần qua điện thoại, bây giờ nhìn thấy người lại suy sụp thêm lần nữa. Bà đã từng chăm sóc mấy người bệnh tim đột ngột nhồi máu cơ tim và ra đi trong đêm khuya và rạng sáng khi vẫn còn trong cơn mơ. Đối với một người học ít như bà thì bệnh tim chính là bệnh ung thư.
Vậy Trần Tây An và Tiền Tâm Nhất ở bên nhau, ngoại trừ người ra thì chẳng có gì đáng để hắn phải âm mưu hết… Bành Thập Hương kinh ngạc, bỗng dưng một suy nghĩ nảy ra trong đầu bà: Thứ Tâm Nhất có cậu ta cũng có, Tâm Nhất không có cậu ta cũng có, vậy cậu ta thích Tiền Tâm Nhất ở đâu?
Tiền Tâm Nhất cảm thấy hắn mù rồi, lắc đầu nói:
– Nói em ngốc em còn không thừa nhận, trọng lượng là trục nối tự nhiên, em ôm cổ anh thì sẽ không rơi xuống được.
Không có chuyện gì lớn hơn chuyện chết cả, khi ấy bà mới nghe được nửa chừng đã sợ tới mức tim như muốn nứt ra. Bây giờ vẫn còn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Trần Tây An là ai cũng cút ra một bên đứng cho mát trước đã.
Nét cười gian xảo thoáng qua gương mặt Trần Tây An, hắn lùi nhanh về phía sau:
Tiền Tâm Nhất dựa lưng vào tường hành lang đứng vững, luống cuống an ủi người mẹ đang đấm loạn trên người mình. Ánh mắt người qua đường nhìn anh đều viết chữ “bất hiếu”, chẳng qua anh thừa nhận điều này.
Dường như nhận ra điều gì đó, Trần Tây An ngẩng đầu lên nhìn bà rồi mỉm cười, Bành Thập Hương nhanh chóng rời mắt đi.
Mẹ anh càng ngày càng thấp đi, anh cúi đầu, tầm mắt dừng trên nếp nhăn nơi khóe mắt bà. Nhìn thấy nước mắt trào ra những khe nếp nhăn ấy, hình ảnh giàn dụa nước mắt khiến trái tim anh chấn động, bây giờ mới nhận ra rằng bà đã già.
Bà luôn hi vọng con trai bà có thể ăn nói đĩnh đạc trước người yêu, bây giờ nhìn thấy điều này, bà lại càng thêm ưu sầu vì giới tính của Trần Tây An. Bây giờ con bà vui thế kia, bỗng dưng Bành Thập Hương chẳng biết mình đang mong đợi điều gì.
– Không đứng! – Mỗi lần Tiền Tâm Nhất vui vẻ lại chống đối hắn như trẻ con, ngửa đầu tựa lên vai hắn – Có bản lĩnh thì anh đẩy em ra.
Với hiểu biết bao năm qua của bà về Tiền Tâm Nhất, anh không có kiên nhẫn và bản lĩnh ấy.
Anh cảm thấy chua xót, dang tay ôm bà vào lòng. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh ôm mẹ mình với thân phận của một người trưởng thành. Trẻ con rồi sẽ trở thành bố mẹ, còn bố mẹ sẽ trở thành đứa trẻ con nhiều tuổi.
Tiền Tâm Nhất cam đoan hết lần này đến lần khác là không sao, Bành Thập Hương không nhịn được phàn nàn rằng hai người đàn ông ở bên nhau mới thành ra thế này. Anh biết mình đuối lý, không dám lên tiếng phản bác, Trần Tây An vô tội lại phải gánh trách nhiệm liên quan. Chờ khi bà trút giận xong quay về phòng bệnh, Trần Đậu Nga đã gọt xong một đĩa hoa quả, đang nghe điện thoại.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Quả thực Bành Thập Hương cũng nghĩ như vậy, cho đến khi thắt đai an toàn ở bãi đỗ xe, tự dưng bà nổi hứng lên:
Lần này quay về hai người không trợn mắt nhìn nhau nữa, Trần Tây An ngồi đó, còn mẹ anh thì đang nhanh nhẹn thu dọn tủ đầu giường, hoa quả và thực phẩm dinh dưỡng chất đống trên bàn đã bay sạch, vừa hay có thể làm bàn ăn.
Chẳng biết đang dỗ dành ai, giọng điệu vô cùng kiên nhẫn, còn mang phong thái của bậc phụ huynh. Tiền Tâm Nhất chưa nghe được mấy câu đã biết ngay đầu bên kia điện thoại là tên phản đồ Lưu Dịch Dương. Trần Tây An nhìn thấy anh thì mỉm cười nói “về rồi”, sau đó đưa điện thoại cho anh.
Hết chương 113
Anh cảm động, ôm hộp giữ nhiệt ấn vào người Trần Tây An, thả lỏng nằm vật ra như đống bùn, kéo điểm ấn tượng tốt cho mẹ mình bằng cách nhỏ giọng nói không để cho người trong nhà vệ sinh nghe thấy:
Tiền Tâm Nhất không biết mẹ mình đang suy nghĩ vấn đề triết học gì, anh bước vào nhà mình một cái là lượn vòng quanh, trước hết đun cho mẹ mình một ấm nước, hoan nghênh bà tới kiểm tra, còn mình thì cắm mặt vào trong nhà vệ sinh, vứt quần áo bẩn mang từ nhà nghỉ về vào trong máy giặt, sau đó vào phòng ngủ lấy quần áo.
Tiền Tâm Nhất đặt điện thoại bên tai, giọng cười ha ha ha chiêu bài của em trai truyền tới, gọi một tiếng “anh” lanh lảnh. Trẻ con vô tư, chẳng lo nghĩ gì, Tiền Tâm Nhất vừa cảm thấy cậu nhóc ngốc vừa cảm thấy ngốc một chút cũng tốt. Nghe cậu bé lải nhải than phiền về kỳ thi cuối kì, sau đó lại kêu gào thi xong muốn qua đó chơi.
– Bất lịch sự, chỉ linh tinh cái gì đấy!
Tiền Tâm Nhất bảo cậu nhóc học hành chăm chỉ, dáng vẻ như một người anh thực thụ, tiếp đó đưa điện thoại qua cho mẹ mình.
Trần Tây An uống một ngụm canh, điềm nhiên như chuyện không liên quan gì đến mình:
Bành Thập Hương vội đến đây, còn Lưu Dịch Dương thì bận ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ nên không đến được, thực ra bà không yên tâm chút nào, song cũng chỉ có thể để tâm tới việc nào quan trọng hơn. Bà hỏi hết chuyện này đến chuyện khác qua điện thoại, hỏi khiến Tiền Tâm Nhất cảm giác như cúp máy là bà sẽ về nhà luôn.
– Có bản lĩnh thì em hàn luôn trên người anh đi.
Bầu không khí trên bàn ăn vẫn có thể coi như hài hòa. Canh gà ước chừng được hai bát to, mặc dù Bành Thập Hương không tự tay múc cho Trần Tây An, nhưng Tiền Tâm Nhất nhân lúc bà đi rửa bát đũa, nhanh tay dùng đũa chấm nếm thử vị, nghi ngờ bà không cho muối mới hiểu ra bà làm riêng cho Trần Tây An.
Đồ ăn ngoài mà Trần Tây An gọi cho mẹ vợ đã nguội ngắt, Tiền Tâm Nhất định mua món khác nhưng người mẹ quen tiết kiệm không đồng ý, anh chỉ đành xách canh gà và hộp cơm tới phòng trà nước, ở đó có lò vi sóng dùng chung, bất cứ lúc nào cũng ở trạng thái hâm nóng.
Bành Thập Hương vội đến đây, còn Lưu Dịch Dương thì bận ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ nên không đến được, thực ra bà không yên tâm chút nào, song cũng chỉ có thể để tâm tới việc nào quan trọng hơn. Bà hỏi hết chuyện này đến chuyện khác qua điện thoại, hỏi khiến Tiền Tâm Nhất cảm giác như cúp máy là bà sẽ về nhà luôn.
Tiền Tâm Nhất nhìn hàng dài trước mặt, đành đi tới nhà ăn từ cầu thang bên kia, tốn mấy đồng tiền để hâm nóng thức ăn ở cửa bán đồ xào, gọi thêm cho Trần Tây An một bát mỳ trứng gà không cho thêm bất cứ thứ gì khác cùng với một hộp cơm.
Hai người tẻ nhạt kia ngây người, cả hai đều nhìn thấy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa trong mắt đối phương. Tiền Tâm Nhất bò dậy, gọi một tiếng “mẹ’.
Lần này quay về hai người không trợn mắt nhìn nhau nữa, Trần Tây An ngồi đó, còn mẹ anh thì đang nhanh nhẹn thu dọn tủ đầu giường, hoa quả và thực phẩm dinh dưỡng chất đống trên bàn đã bay sạch, vừa hay có thể làm bàn ăn.
Tiền Tâm Nhất trợn mắt chuẩn bị tẩn hắn:
Bầu không khí trên bàn ăn vẫn có thể coi như hài hòa. Canh gà ước chừng được hai bát to, mặc dù Bành Thập Hương không tự tay múc cho Trần Tây An, nhưng Tiền Tâm Nhất nhân lúc bà đi rửa bát đũa, nhanh tay dùng đũa chấm nếm thử vị, nghi ngờ bà không cho muối mới hiểu ra bà làm riêng cho Trần Tây An.
– Mẹ chồng tới thăm con dâu, xem tới mức không nổi nóng được.
Bành Thập Hương nhìn thấy anh, vành mắt tức thì đỏ hoe, không chờ anh bước vào làm nóng bầu không khí đã vội kéo anh ra ngoài.
Anh cảm động, ôm hộp giữ nhiệt ấn vào người Trần Tây An, thả lỏng nằm vật ra như đống bùn, kéo điểm ấn tượng tốt cho mẹ mình bằng cách nhỏ giọng nói không để cho người trong nhà vệ sinh nghe thấy:
– Nối thế nào? – Tiền Tâm Nhất là một bé ngoan ham học – Hai cánh tay anh là giá đỡ, em nhét đầu vào trong, vậy còn trục thì sao?
– Mẹ vợ anh thiên vị thật đấy, rõ ràng biết em thích ăn mặn mà, canh này làm sao uống được đây.
Tất cả những gì bà nhìn thấy và hiểu đều chứng minh, điều kiện của Trần Tây An tốt hơn con nhà mình. Bà còn nghe nói hắn có dòng dõi tri thức, bố mẹ đều là nhà khoa học. Nếu giới tính bình thường thì nhà họ đang trèo cao rồi.
Trần Tây An lén lút thì thầm với anh:
Sau đó anh nghe thấy tiếng ho kiềm chế, nửa câu “không đủ bù chênh lệch” chết non trong miệng.
– Mẹ chồng tới thăm con dâu, xem tới mức không nổi nóng được.
Tiền Tâm Nhất dựa lưng vào tường hành lang đứng vững, luống cuống an ủi người mẹ đang đấm loạn trên người mình. Ánh mắt người qua đường nhìn anh đều viết chữ “bất hiếu”, chẳng qua anh thừa nhận điều này.
Anh rất bất lịch sự dùng đũa chỉ vào Trần Tây An, nói:
Anh lái xe trên con đường quen thuộc đưa mẹ về căn hộ. Căn hộ của Trần Tây An thuộc khu nhà ở mới xây, bài trí cao cấp hơn căn hộ vừa cũ vừa nhỏ anh mua. Anh bật đèn lên, tất cả mọi thứ trong phòng xuất hiện trước tầm mắt.
Tiền Tâm Nhất cảm thấy hắn mù rồi, lắc đầu nói:
Vì thế Tiền Tâm Nhất đặt đũa lên hộp cơm, nhớ về những ngày tháng trên bàn có bốn món ăn nhưng chẳng thể động đũa món nào, nghĩ thôi cũng sợ. Anh tố cáo với Bành Thập Hương một tràng, kết quả không thấy phản ứng tức giận bất bình từ mẹ mình, ngược lại mẹ anh còn nhìn sang Trần Tây An với ánh mắt kỳ quái.
– Em mới là con dâu của mẹ anh, nhìn đãi ngộ của em với anh mà xem, bất hòa giữa mẹ chồng nàng dâu vô cùng nghiêm trọng.
– Kết cấu lệch tâm của em không đủ độ sâu, phương thức nối cũng không kiên cố, vào anh thì anh sẽ chọn nối bằng trục.
Bây giờ anh đang rất đắc ý, Trần Tây An không so đo với anh, chẳng qua bị tóc anh cọ tới cọ lui đâm vào cổ hơi ngứa, bèn vươn tay đẩy đầu anh ra:
Trần Tây An lén lút thì thầm với anh:
– Đứng dậy.
– Em mới là con dâu của mẹ anh, nhìn đãi ngộ của em với anh mà xem, bất hòa giữa mẹ chồng nàng dâu vô cùng nghiêm trọng.
– Đưa mẹ tới thăm nhà của hai đứa đang ở đi.
– Không đứng! – Mỗi lần Tiền Tâm Nhất vui vẻ lại chống đối hắn như trẻ con, ngửa đầu tựa lên vai hắn – Có bản lĩnh thì anh đẩy em ra.
Tiền Tâm Nhất sững người, lập tức nhìn biểu cảm của bà, quả nhiên không nhìn ra vui buồn, anh không rõ trong đầu bà đang suy nghĩ gì. Sự im lặng kéo dài suốt quãng đường đi, bà dựa vào ghế, lòng đầy tâm sự. Tiền Tâm Nhất thì chỉ tập trung vào lái xe.
Tiền Tâm Nhất chuyển ghế gấp đến bên cạnh giường bảo mẹ mình ngồi xuống. Anh cố ý ngăn cách hai người ra, nhưng Trần Tây An vẫn trở thành người cô đơn. Hắn ngồi cao ăn ít, nhìn hai tương tác giữa hai người trước mắt, hắn thầm cảm thấy ngày mình danh chính ngôn thuận đã không còn xa.
Nét cười gian xảo thoáng qua gương mặt Trần Tây An, hắn lùi nhanh về phía sau:
Ngày kia anh phải tới thành phố A tham gia buổi đấu thầu lần 2, căn cứ vào giọng điệu của Myles, lần này khác với lần trước, kết quả sẽ được đưa ra ngay tại hiện trường, có kết quả xong rồi thì giải tán, tuyệt đối sẽ không có âm thầm nhúng tay làm chuyện gì đó. Anh cũng không biết sẽ phải đợi mấy ngày, đây cũng là nguyên nhân kiến anh chỉ đành đưa mẹ đến đây.
– Có bản lĩnh thì em hàn luôn trên người anh đi.
Tiền Tâm Nhất không ngờ hắn đột ngột phát tác, cơ thể hẫng một nhịp, giật mình đập xuống đùi hắn. Anh “đệt” một tiếng, vươn tay khẽ vỗ má Trần Tây An:
– Thưa anh! Chuyện này không khoa học chút nào, kết cấu của em là kết cấu lệch tâm.
Nhớ tới câu mắng “não không mạ kẽm” hôm gặp lại nhau, Trần Tây An mím môi cười:
Nhớ tới câu mắng “não không mạ kẽm” hôm gặp lại nhau, Trần Tây An mím môi cười:
– Kết cấu lệch tâm của em không đủ độ sâu, phương thức nối cũng không kiên cố, vào anh thì anh sẽ chọn nối bằng trục.
– Nối thế nào? – Tiền Tâm Nhất là một bé ngoan ham học – Hai cánh tay anh là giá đỡ, em nhét đầu vào trong, vậy còn trục thì sao?
Bành Thập Hương hoang mang vẩy giọt nước bám trên đũa, nói với cảm xúc hụt hẫng:
Suy nghĩ như bệnh tâm thần, nhưng anh vẫn ra vẻ vô cùng nghiêm túc, Trần Tây An cười ngặt nghẽo, cảm thấy anh ngốc nghếch cũng rất đáng yêu. Hắn đưa tay anh vòng qua cổ mình, kéo người lên:
– Nói em ngốc em còn không thừa nhận, trọng lượng là trục nối tự nhiên, em ôm cổ anh thì sẽ không rơi xuống được.
Tiền Tâm Nhất không ngờ hắn đột ngột phát tác, cơ thể hẫng một nhịp, giật mình đập xuống đùi hắn. Anh “đệt” một tiếng, vươn tay khẽ vỗ má Trần Tây An:
Tiền Tâm Nhất trợn mắt chuẩn bị tẩn hắn:
– Thấp hơn anh 0.003 mét mà anh không …
– Trong đồ ăn có hành.
Sau đó anh nghe thấy tiếng ho kiềm chế, nửa câu “không đủ bù chênh lệch” chết non trong miệng.
Mẹ anh càng ngày càng thấp đi, anh cúi đầu, tầm mắt dừng trên nếp nhăn nơi khóe mắt bà. Nhìn thấy nước mắt trào ra những khe nếp nhăn ấy, hình ảnh giàn dụa nước mắt khiến trái tim anh chấn động, bây giờ mới nhận ra rằng bà đã già.
Hai người tẻ nhạt kia ngây người, cả hai đều nhìn thấy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa trong mắt đối phương. Tiền Tâm Nhất bò dậy, gọi một tiếng “mẹ’.
Trong mắt bà, trừ phi Trần Tây An thay đổi giới tính, bằng không bọn họ chẳng có gì hợp với nhau cả, cho dù không hợp, bầu không khí giữa hai người họ vẫn rất tự nhiên. Có chuyện tán gẫu, lông gà vỏ tỏi cũng là chuyện thú vị.
– Đứng dậy.
Bành Thập Hương thực sự không thể nhìn nổi nữa, bà đứng trước cửa phòng vệ sinh mất mười mấy phút, hai người đàn ông ngồi trên giường động tay động chân, chẳng ai quan tâm đến bà hết. Những hành động tiếp xúc thân thể thoạt nhìn thì tùy ý nhưng vô cùng mập mờ này khiến bà rất chướng mắt, bọn họ nói chuyện với nhau như xã hội đen dùng mật ngữ, bà nghe chẳng hiểu gì hết, song bà vẫn có thể nhìn sắc mặt.
Bây giờ anh đang rất đắc ý, Trần Tây An không so đo với anh, chẳng qua bị tóc anh cọ tới cọ lui đâm vào cổ hơi ngứa, bèn vươn tay đẩy đầu anh ra:
Trong mắt bà, trừ phi Trần Tây An thay đổi giới tính, bằng không bọn họ chẳng có gì hợp với nhau cả, cho dù không hợp, bầu không khí giữa hai người họ vẫn rất tự nhiên. Có chuyện tán gẫu, lông gà vỏ tỏi cũng là chuyện thú vị.
Tiền Tâm Nhất nuốt cơm xuống, là một người trước nay chưa từng nhận mình kén ăn, anh nhất thời chưa thể phản ứng lại ngay:
Mấy năm trước có một khoảng thời gian Tiền Tâm Nhất vô cùng bài xích xem mắt, bất đắc dĩ, Bành Thập Hương phải đi theo rình. Bầu không khí im lặng không nói một lời khiến bà sốt sắng đến mức chỉ mong sao có thể vạch miệng anh ra nhét mấy lời vào trong, nhưng Tiền Tâm Nhất chẳng chịu cố gắng. Thực ra bà cũng biết, ở phương diện này con trai của mình là một người rất bị động.
– Thưa anh! Chuyện này không khoa học chút nào, kết cấu của em là kết cấu lệch tâm.
Bà luôn hi vọng con trai bà có thể ăn nói đĩnh đạc trước người yêu, bây giờ nhìn thấy điều này, bà lại càng thêm ưu sầu vì giới tính của Trần Tây An. Bây giờ con bà vui thế kia, bỗng dưng Bành Thập Hương chẳng biết mình đang mong đợi điều gì.
Trong cuộc đời này, con người sẽ chẳng thể thực sự hài lòng, một mong ước này được thực kiện sẽ kéo theo một nguyện vọng mới, nếu nói một cách tiêu cực thì lòng tham không đáy.
Trong cuộc đời này, con người sẽ chẳng thể thực sự hài lòng, một mong ước này được thực kiện sẽ kéo theo một nguyện vọng mới, nếu nói một cách tiêu cực thì lòng tham không đáy.
Tiền Tâm Nhất cam đoan hết lần này đến lần khác là không sao, Bành Thập Hương không nhịn được phàn nàn rằng hai người đàn ông ở bên nhau mới thành ra thế này. Anh biết mình đuối lý, không dám lên tiếng phản bác, Trần Tây An vô tội lại phải gánh trách nhiệm liên quan. Chờ khi bà trút giận xong quay về phòng bệnh, Trần Đậu Nga đã gọt xong một đĩa hoa quả, đang nghe điện thoại.
Bệnh kén chọn đồ ăn của Tiền Tâm Nhất đã được sửa rất nhiều, anh nhặt hành băm cho vào miệng mà chẳng thèm ngẩng đầu lấy một lần. Chuyện này không đến mức chấn động song cũng khiến Bành Thập Hương cũng khá ngạc nhiên. Thấy hắn ăn hết nửa bát cơm mà không có bất cứ phản ứng nào, cuối cùng bà mới không nhịn được nhắc một câu:
Bành Thập Hương hoang mang vẩy giọt nước bám trên đũa, nói với cảm xúc hụt hẫng:
– Ăn cơm thôi, nguội cả rồi.
Tiền Tâm Nhất chuyển ghế gấp đến bên cạnh giường bảo mẹ mình ngồi xuống. Anh cố ý ngăn cách hai người ra, nhưng Trần Tây An vẫn trở thành người cô đơn. Hắn ngồi cao ăn ít, nhìn hai tương tác giữa hai người trước mắt, hắn thầm cảm thấy ngày mình danh chính ngôn thuận đã không còn xa.
Hết chương 113
Bệnh kén chọn đồ ăn của Tiền Tâm Nhất đã được sửa rất nhiều, anh nhặt hành băm cho vào miệng mà chẳng thèm ngẩng đầu lấy một lần. Chuyện này không đến mức chấn động song cũng khiến Bành Thập Hương cũng khá ngạc nhiên. Thấy hắn ăn hết nửa bát cơm mà không có bất cứ phản ứng nào, cuối cùng bà mới không nhịn được nhắc một câu:
– Trong đồ ăn có hành.
Tiền Tâm Nhất đặt điện thoại bên tai, giọng cười ha ha ha chiêu bài của em trai truyền tới, gọi một tiếng “anh” lanh lảnh. Trẻ con vô tư, chẳng lo nghĩ gì, Tiền Tâm Nhất vừa cảm thấy cậu nhóc ngốc vừa cảm thấy ngốc một chút cũng tốt. Nghe cậu bé lải nhải than phiền về kỳ thi cuối kì, sau đó lại kêu gào thi xong muốn qua đó chơi.
Tiền Tâm Nhất nuốt cơm xuống, là một người trước nay chưa từng nhận mình kén ăn, anh nhất thời chưa thể phản ứng lại ngay:
– Có mà, tại sao… à hành, lịch sử máu và nước mắt.
Anh rất bất lịch sự dùng đũa chỉ vào Trần Tây An, nói:
– Anh ấy hại con. Chúng con thay nhau nấu ăn, con làm toàn những món anh ấy thích, anh ấy làm toàn những món con không thích.
Trần Tây An uống một ngụm canh, điềm nhiên như chuyện không liên quan gì đến mình:
– Em đừng đùa.
Bành Thập Hương vội vàng nắm đôi đũa chỉ vào người ta sang chỗ khác, nhỏ giọng nói:
– Bất lịch sự, chỉ linh tinh cái gì đấy!
Vì thế Tiền Tâm Nhất đặt đũa lên hộp cơm, nhớ về những ngày tháng trên bàn có bốn món ăn nhưng chẳng thể động đũa món nào, nghĩ thôi cũng sợ. Anh tố cáo với Bành Thập Hương một tràng, kết quả không thấy phản ứng tức giận bất bình từ mẹ mình, ngược lại mẹ anh còn nhìn sang Trần Tây An với ánh mắt kỳ quái.
Bà đã ph4t ti3t một lần qua điện thoại, bây giờ nhìn thấy người lại suy sụp thêm lần nữa. Bà đã từng chăm sóc mấy người bệnh tim đột ngột nhồi máu cơ tim và ra đi trong đêm khuya và rạng sáng khi vẫn còn trong cơn mơ. Đối với một người học ít như bà thì bệnh tim chính là bệnh ung thư.
Dường như nhận ra điều gì đó, Trần Tây An ngẩng đầu lên nhìn bà rồi mỉm cười, Bành Thập Hương nhanh chóng rời mắt đi.
Ăn cơm xong, Tiền Tâm Nhất định đưa mẹ về nhà mình, mặc dù nhà cửa lâu lắm rồi không dọn dẹp nhưng anh cảm thấy bà sẽ không muốn ở lại chỗ Trần Tây An.
Quả thực Bành Thập Hương cũng nghĩ như vậy, cho đến khi thắt đai an toàn ở bãi đỗ xe, tự dưng bà nổi hứng lên:
– Đưa mẹ tới thăm nhà của hai đứa đang ở đi.
Tiền Tâm Nhất sững người, lập tức nhìn biểu cảm của bà, quả nhiên không nhìn ra vui buồn, anh không rõ trong đầu bà đang suy nghĩ gì. Sự im lặng kéo dài suốt quãng đường đi, bà dựa vào ghế, lòng đầy tâm sự. Tiền Tâm Nhất thì chỉ tập trung vào lái xe.
Tiền Tâm Nhất bảo cậu nhóc học hành chăm chỉ, dáng vẻ như một người anh thực thụ, tiếp đó đưa điện thoại qua cho mẹ mình.
Anh lái xe trên con đường quen thuộc đưa mẹ về căn hộ. Căn hộ của Trần Tây An thuộc khu nhà ở mới xây, bài trí cao cấp hơn căn hộ vừa cũ vừa nhỏ anh mua. Anh bật đèn lên, tất cả mọi thứ trong phòng xuất hiện trước tầm mắt.
Bành Thập Hương đứng sững ở huyền quan một lúc lâu. Bà luôn mang suy nghĩ truyền thống về nam giới, trước khi nhìn thấy nơi này bà còn tưởng rằng bọn họ sống như hai Tiền Tâm Nhất, cộng lại sẽ chỉ càng bừa bộn hơn thôi. Song sự thực chứng minh, nhà của Trần Tây An còn ngăn nắp sạch sẽ hơn căn nhà ở thành phố B của bà.
Bành Thập Hương đứng sững ở huyền quan một lúc lâu. Bà luôn mang suy nghĩ truyền thống về nam giới, trước khi nhìn thấy nơi này bà còn tưởng rằng bọn họ sống như hai Tiền Tâm Nhất, cộng lại sẽ chỉ càng bừa bộn hơn thôi. Song sự thực chứng minh, nhà của Trần Tây An còn ngăn nắp sạch sẽ hơn căn nhà ở thành phố B của bà.
Ăn cơm xong, Tiền Tâm Nhất định đưa mẹ về nhà mình, mặc dù nhà cửa lâu lắm rồi không dọn dẹp nhưng anh cảm thấy bà sẽ không muốn ở lại chỗ Trần Tây An.
Với hiểu biết bao năm qua của bà về Tiền Tâm Nhất, anh không có kiên nhẫn và bản lĩnh ấy.
Tất cả những gì bà nhìn thấy và hiểu đều chứng minh, điều kiện của Trần Tây An tốt hơn con nhà mình. Bà còn nghe nói hắn có dòng dõi tri thức, bố mẹ đều là nhà khoa học. Nếu giới tính bình thường thì nhà họ đang trèo cao rồi.
Vậy Trần Tây An và Tiền Tâm Nhất ở bên nhau, ngoại trừ người ra thì chẳng có gì đáng để hắn phải âm mưu hết… Bành Thập Hương kinh ngạc, bỗng dưng một suy nghĩ nảy ra trong đầu bà: Thứ Tâm Nhất có cậu ta cũng có, Tâm Nhất không có cậu ta cũng có, vậy cậu ta thích Tiền Tâm Nhất ở đâu?
Tiền Tâm Nhất không biết mẹ mình đang suy nghĩ vấn đề triết học gì, anh bước vào nhà mình một cái là lượn vòng quanh, trước hết đun cho mẹ mình một ấm nước, hoan nghênh bà tới kiểm tra, còn mình thì cắm mặt vào trong nhà vệ sinh, vứt quần áo bẩn mang từ nhà nghỉ về vào trong máy giặt, sau đó vào phòng ngủ lấy quần áo.
Ngày kia anh phải tới thành phố A tham gia buổi đấu thầu lần 2, căn cứ vào giọng điệu của Myles, lần này khác với lần trước, kết quả sẽ được đưa ra ngay tại hiện trường, có kết quả xong rồi thì giải tán, tuyệt đối sẽ không có âm thầm nhúng tay làm chuyện gì đó. Anh cũng không biết sẽ phải đợi mấy ngày, đây cũng là nguyên nhân kiến anh chỉ đành đưa mẹ đến đây.
Ăn cơm xong, Tiền Tâm Nhất định đưa mẹ về nhà mình, mặc dù nhà cửa lâu lắm rồi không dọn dẹp nhưng anh cảm thấy bà sẽ không muốn ở lại chỗ Trần Tây An.Hết chương 113
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]