Lúc con người ta vui vẻ, cho dù không cười cũng biết. Khi Tiền Tâm Nhất xách cơm tối và máy tính vào trong phòng bệnh, Trần Tây An có cảm giác này.
Mâu thuẫn của Bành Thập Hương với hắn tựa như nam châm cùng cực. Quả thực Trần Tây An không thể ngờ rằng có thể thuyết phục được bà nhanh đến vậy, hắn nhướng một bên mày với vẻ nghi ngờ. Nhớ tới sự khác biệt cực lớn giữa hai bên phụ huynh, trong lòng Tiền Tâm Nhất vô cùng áy náy với hắn. Anh nhe răng cười:
Đã qua nửa tiếng đồng hồ kể từ lúc anh bị mắng, suốt quãng đường lái xe đi, tâm trạng Tiền Tâm Nhất phập phồng lên xuống, gần đến đây thì cảm xúc của anh đã ổn định hơn nhiều.
– Vui đến vậy cơ. – Hắn vừa tự giác thu dọn bàn ăn, vừa nói đùa – Nhặt được tiền à?
Cô độc mang hình dáng của tuổi tác, mà đi cùng với trưởng thành là xa cách với gia đình. Bành Thập Hương hoảng hốt mắng chửi một trận, trong lúc mơ màng anh cảm thấy như quay trở về thời thơ ấu.
Giống như Trần Tây An không ngờ bà sẽ đến sớm thế này, Bành Thập Hương cũng không ngờ Tiền Tâm Nhất lại không có ở đây. Hai người chạm mắt nhau qua không gian, tức thì bầu không khí trở nên mất tự nhiên, nhất là Bành Thập Hương.
– Vui đến vậy cơ. – Hắn vừa tự giác thu dọn bàn ăn, vừa nói đùa – Nhặt được tiền à?
Đã qua nửa tiếng đồng hồ kể từ lúc anh bị mắng, suốt quãng đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-truc-su/2844386/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.