Triệu Đông Văn gọi thêm một tiếng nữa, thảm thiết y như học sinh tiểu học vừa bị giáo viên răn dạy lại gặp được bố mẹ ngay. Tiền Tâm Nhất giáng một đòn mạnh mẽ quyết liệt khiến cảm xúc của cậu ta sụp đổ.
– Bây giờ đã là tuần cuối tháng Tư rồi, em chuẩn bị đi, nao anh sẽ hẹn tiến sĩ Conor đi ăn.
Xã hội luôn có từng điều khoản ràng buộc với người trưởng thành, vui hay giận đều phải kiêng dè, khóc cười không thể theo ý muốn của bản thân. Chẳng cần biết cậu ta đã từng cười nhiệt tình thế nào thì chắc chắn ấn tượng sâu sắc nhất của mọi người về cậu ta vẫn luôn là dáng vẻ khóc lóc chật vật lúc này.
Năm nay anh đã ba mươi mốt rồi, trải qua bao năm tháng làm việc bận rộn anh đã chẳng còn nhớ khi mình bằng tuổi Triệu Đông Văn cũng đã từng bị đơn vị thi công áp bức tới mức đêm về đến nhà ngồi trên bồn cầu ôm đầu khóc rống.
Triệu Đông Văn bị tát nghiêng mặt đi, cả cơ thể run rẩy. Cậu ta buông Tiền Tâm Nhất ra, ôm lấy mặt, quay đầu nói với Cao Viễn:
Tiền Tâm Nhất cảm thấy giá trị tức giận của mình tăng lên vòn vọt, không phải vì anh đau tai, nhưng mà khóc có ích gì đâu? Vô dụng còn hay khóc, nhìn thôi cũng thấy phiền.
– Có thể giải thích rằng anh đang bảo vệ em, nói em là cháu của sếp Cao, anh nói gì cũng được! Thực ra em…
– Ba lần cơ á, anh điên rồi à, Cao Viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-truc-su/2844290/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.