Ngoại truyện:
Ai mà chẳng có quá khứ
Người dịch: Du
Một cái Tết nữa sắp đến, Phương Diệc Dược phải về nhà rồi.
Nhưng khác với năm ngoái, năm nay Thẩm Tông có thể danh chính ngôn thuận đi cùng hắn.
“Diệc Dược à, nhà anh cũng ở Thượng Hải, sao anh ít về thăm nhà thế?”
“Về làm gì?”
“Về thăm ba mẹ ấy,” Thẩm Tông quấn chăn kín người, chớp chớp đôi mắt to: “Chắc cô chú nhớ anh lắm, em mà có một đứa con trai tài giỏi hoàn mỹ đến như này thì chắc chắn lúc nào cũng nhung nhớ anh…”
“Em tưởng ai cũng như em chắc, họ Thẩm.”
“Em mà là ba mẹ anh chắc chắn ngày nào em cũng hạnh phúc, chỉ cần nghĩ đến chuyện mình có đứa con như anh là đã sướng rơn rồi.” Thẩm Tông cười nịnh nọt, chỉ cần nghĩ đến ngày mai hai người cùng về nhà ra mắt cha mẹ liền cả người bay bổng, mặt đỏ ửng.
Phương Diệc Dược câm lặng liếc xéo anh ta, “Hôm nay bị sao đấy, lại lên cơn gì rồi?”
“Hôm nào em chằng thế này, “Thẩm Tông uốn éo trong chăn như con tằm, rục rịch lại gần hắn, hơi nóng từ miệng phả lên mặt Phương Diệc Dược, “Chắc là vì ngày mai Giao thừa, được về nhà Diệc Dược ra mắt ba mẹ nên em vui như này đấy.”
Đôi mắt lúng liếng như trẻ em của Thẩm Tông rất lừa đảo. Được đôi mắt ấy nhìn chăm chú, Phương Diệc Dược cảm tưởng như có thiên sứ đang nhìn mình. Nếu như là người khác, chắc có lẽ đã ôm vào lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-sac-khoi-y/3315734/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.