Tôi có ngôi nhà bên bờ biển/ Xuân về tươi thắm rợp trời hoa (Phần 1)
Người dịch: Du
Là một người theo chủ nghĩa lãng mạn, Thẩm Tông khao khát có một tiệm hoa ven biển, khi mùa xuân về, trăm hoa khoe sắc, ngát hương thơm.
Nhưng thực tế thì, hiện tại đến tiền mở thêm chi nhánh mới anh ta còn không có.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, khu đất Phó Nghị mua không đẹp, anh còn nghĩ với suy cái gì nữa?!”
Thẩm Tông nằm trong chăn đọc tạp chí bất động sản, tờ tạp chí che gần hết gương mặt anh ta, chỉ có đôi mắt to vô tội nhô ra: “Anh chỉ xem tham khảo thôi mà, không hỏi thuê của anh ấy đâu, Diệc Dược đừng ghen nhé.”
“Ai ghen cơ?!!”
“Không… Không ai ghen cả.”
Phương Diệc Dược đảo mắt ngao ngán, cúi đầu tiếp tục đọc cuốn tạp chí The Economist. Thẩm Tông chớp chớp mắt, thấy Phương Diệc Dược bơ mình, bèn rụt rè lại gần, vòng ra phía sau đặt hai tay lên lưng hắn, tựa đầu vào lưng hắn, nhỏ nhẹ hỏi: “Chồng ơi, anh giận à…”
Phương Diệc Dược sởn gai ốc, tưởng như khắp người mình đang nổi da gà sần sật: “Tên họ Thẩm kia, tôi bảo không được gọi tôi là chồng cơ mà!”
“Ấy, anh lỡ miệng.”
Phương Diệc Dược không chịu cho Thẩm Tông gọi mình là chồng, đơn giản bởi vì mỗi lần Thẩm Tông gọi hắn “chồng ơi” hắn liền muốn đè anh ta ra chịch.
Là một người đàn ông ưu tú, lịch sự (tuy đôi lúc có hơi hung ác),hắn đâu thể nào khát tình mọi lúc mọi nơi được.
“Họ Thẩm kia, việc mở chi nhánh của anh cấp bách lắm à?” Phương Diệc Dược hỏi.
“Hả? Thực ra cũng không phải quá cần,chỉ là anh mong càng nhanh càng tốt thôi. Với cả em chẳng bảo anh dùng số tiền kia mở chi nhánh đi còn gì, anh không muốn phụ lòng tốt của em.”
Thẩm Tông vẫn còn để tâm lần Phương Diệc Dược cho cha mình mượn tiền. Đã mấy lần anh ta định trả lại, mặc cho Phương Diệc Dược nhiều lần nói không cần.
Phương Diệc Dược giật tờ tạp chí bất động sản ra khỏi tay anh ta: “Không cần đọc nữa, xung quanh đây không có chỗ nào hợp mở tiệm hoa đâu.”
“Thôi vậy.” Thẩm Tông thất vọng cụp mắt, sau đó lại cười, vòng tay ôm chặt hắn từ phía sau: “Nếu không đọc nữa thì chúng mình làm chút chuyện vui đi em, cũng muộn rồi…”
“Trước khi tắm đã làm một lần rồi cơ mà.” Phương Diệc Dược liếc nhìn bàn tay hư đốn của Thẩm Tông.
“Anh muốn thêm lần nữa, được không em?” Thẩm Tông dính vào người hắn như keo con voi, dịu dàng hỏi.
“Hả? Sao đột nhiên vậy?” Thẩm Tông tỉnh ngủ, ngạc nhiên nhìn hắn: “Thế bao giờ em về?”
“Không biết, chắc phải 2-3 hôm nữa.”
“… Ừa.” Thẩm Tông biết công việc của Phương Diệc Dược yêu cầu hắn thỉnh thoảng phải đi xa công tác nên chỉ còn cách gật đầu chấp nhận.
“Sao rồi họ Thẩm?” Phương Diệc Dược hỏi: “Anh không vui à?”
“Hả? Không… Không có mà.” Thẩm Tông vội cười đáp, vươn người đi xuống giường: “Anh chuẩn bị bữa sáng cho em nhé.”
Phương Diệc Dược kéo anh ta về giường: “Tôi sẽ ăn tại sân bay, anh ngủ tiếp đi.”
“Vậy em đi đường cẩn thận.”
“Ừ, đi đây.”
Thẩm Tông nằm trong chăn nghe tiếng đóng cửa của Phương Diệc Dược, lòng có chút buồn man mác.
Ngày hôm nay không phải ngày kỷ niệm gì của hai người, nhưng lại là sinh nhật Thẩm Tông.
Vốn dĩ Thẩm Tông cũng không hi vọng xa vời rằng Phương Diệc Dược sẽ nhớ sinh nhật anh ta, nhưng khi thực sự phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn ấy, Thẩm Tông phát hiện mình không thể vờ như không sao cả được.
Thôi, dù sao Diệc Dược cũng nói rằng em ấy thích mình, mặc dù chỉ là một chút.
Nhưng Thẩm Tông chỉ ngồi gặm nhấm nỗi buồn một lúc rồi thôi. Anh ta nhanh chóng xốc lại tinh thần, rời giường, bắt đầu hưởng thụ ngày nghỉ.
Thẩm Tông ngắm một vòng quanh căn hộ mà hai người đang ở, không kiềm nổi niềm vui sướng. Có lẽ trên đời này khó có ai thấm nhuần chân lý “phải biết hài lòng với những gì mình đang có” hơn Thẩm Tông. Anh ta đem lòng yêu mến Diệc Dược đã nhiều năm, mỗi lần hắn có người yêu là một lần anh ta đau lòng khổ sở. Hết buồn bã tuyệt vọng rồi lại sung sướng mừng vui, cứ lặp đi lặp lại như vậy nên bây giờ Thẩm Tông đã chai sạn rồi.
Vì sợ sẽ có một ngày Phương Diệc Dược thu lại “chút thích” của hắn, nên anh ta luôn trân trọng từng giờ khắc của hiện tại.
Từ sáng đến giữa trưa, chỉ dọn dẹp nhà cửa, làm thức ăn cho cún Lang Yên thôi cũng đủ khiến cho Thẩm Tông cảm thấy hạnh phúc. Anh ta dự định nướng tặng bản thân một chiếc bánh sinh nhật, ăn mừng tuổi hai chín.
“Anh yêu em yêu em mãi không phai ~~”
Tiếng điện thoại di động vang lên, Thẩm tông vội vàng bỏ khuôn bánh xuống, rửa sạch tay rồi chạy đi nghe, quả nhiên người gọi là Phương Diệc Dược.
“Máy bay hạ cánh rồi à Diệc Dược? Lần này em đi công tác ở đâu vậy?”
“Thẩm Tông,” – Hiếm khi Phương Diệc Dược gọi cả họ tên Thẩm Tông – “Tôi cất vé máy bay đi Hạ Môn trong ngăn kéo tủ đầu giường. Hai giờ chiều cất cánh, ra sân bay ngay nhé.”
“Ha… Hả?” Thẩm Tống ngơ ngác: “Đi Hạ Môn?”
“Ừ.”
“Đợi đã, em mua vé máy bay lúc nào vậy?”
“Tôi mua lúc nào không quan trọng, quan trọng là bây giờ anh phải ra sân bay, ngay lập tức!” Phương Diệc Dược ra lệnh.
“Rõ!” Thẩm Tông luống cuống đáp. Anh ta phi như bay vào bếp dọn dẹp đồ nghề làm bánh, rửa cái khuôn đúc, không thay quần áo mà vội vàng vơ lấy cái ví và tấm vé máy bay, lao ra khỏi phòng.
Thẩm Tông lòng như lửa đốt, đứng ngoài đường la hét gọi taxi khản cả cổ, chỉ sợ xe vừa nổ máy anh ta sẽ không kiềm chế được bản thân.
Thẩm Tông lâng lâng tiến vào sân bay. Đến lúc làm thủ tục, anh ta mới phát hiện vé của mình là hạng thương gia, liền hạnh phúc đến mức choáng váng ngất ngây.
“Chào chị!” Sau khi ngồi vững vàng trong máy bay, anh ta hỏi tiếp viên: “Xin hỏi máy bay có sữa rửa mặt, keo xịt tóc, lược không? Có bán vest thì càng tốt.”
Cô tiếp viên ngạc nhiên: “Thưa anh, sữa rửa mặt thì chúng em có thể hỏi mua giúp, còn vest thì hơi khó đó ạ.”
Thẩm Tông đáp một cách chân thành: “Phiền chị hỏi mua giúp tôi với. Tôi vội đến Hạ Môn cầu hôn người yêu, chưa kịp chải chuốt, sửa sang ngoại hình.”
Cô tiếp viên càng ngạc nhiên hơn, nhưng vẫn duy trì nụ cười xã giao: “Vâng ạ, mong anh chờ một lát. Nhưng em nghĩ rằng anh không nên mặc vest khi đến Hạ Môn, ở đó rất nóng.”
“Vậy ư? Vậy trên này có bán áo sơ mi trắng không chị?”
“Áo sơ mi trắng có bán ở sân bay ạ.”
“Cảm ơn chị.”
Suốt hai tiếng ngồi trên máy bay, Thẩm Tông vẫn ở trạng thái lâng lâng sung sướng, cả người như tỏa ra hào quang màu hồng của tình yêu. Gặp ai đi qua Thẩm Tông cũng hớn hở cười chào, thậm chí cả người lơ đãng nhìn qua cũng không thoát khỏi sự chào đón hồ hởi của Thẩm Tông. Đến lúc nằm xuống đắp chăn chuẩn bị đi ngủ, Thẩm Tông vẫn còn cười. Anh ta lấy gối che mặt nhưng thân hình rung rung đã tiết lộ tâm tình kích động của chủ nhân.
Dường như Thẩm Tông muốn truyền đi thông điệp “Chồng tôi muốn tổ chức sinh nhật bất ngờ cho tôi hahaha khặc khặc” cho cả thế giới.
Các hành khách khác trong khoang hạng nhất đều nhìn Thẩm Tông như nhìn sinh vật lạ, nhưng anh ta không quan tâm, đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
Đến sân bay Hạ Môn, Thẩm Tông nhảy xuống xe trung chuyển, nháo nhào tìm chỗ bán áo trắng.
“Anh là Thẩm Tông phải không? Có người tên Phương Diệc Dược nhờ tôi nhắn cho anh, sau khi hạ cánh phải đến nơi để xe ngay.” Nhân viên sân bay nói với Thẩm Tông.
“Hả? Nhưng tôi muốn đi mua áo đã.”
“Anh Dược có nhắc rằng anh phải lập tức đi ngay, đến muộn anh ấy sẽ không đợi.”
Thẩm Tông vội gọi điện thoại cho Phương Diệc Dược.
“Diệc Dược à, anh vừa đến sân bay rồi, em đợi thêm một lát được không, anh đi mua chút đồ đã.”
“Anh muốn mua gì?”
“Anh đi mua cái áo, anh đang mặc xuề xòa quá.”
“… Anh nghĩ chúng ta định làm gì? Tôi cảnh cáo nhé, anh không đi ngay bây giờ là tôi bỏ về đấy.”
“Ấy đừng mà, anh đi ngay bây giờ đây!” Thẩm Tông thấy Phương Diệc Dược nói chắc nịch bèn đổi giọng, cuống cuồng chạy về phía nơi để xe.
Nhưng khi Thẩm Tông hổn hà hổn hển đứng ở trước nơi để xe, lại chẳng thấy tăm hơi Phương Diệc Dược đâu.
“Diệc Dược à? Diệc Dược em ở đâu đấy?” Thẩm Tông nghển cổ ngó nghiêng, từ nghi hoặc biến thành chờ mong, bụng bảo dạ: “Hay là định cho mình một bất ngờ…”
Trên phim đều là như vậy mà.
Thẩm Tông đang đoán già đoán non sẽ là bất ngờ gì thì bỗng, mắt anh ta tối sầm lại, bị người từ đằng sau lao tới bịt miệng giữ chặt. Thẩm Tông không kịp giãy giụa đã bị khiêng lên.
“Ô ưm….”
Đầu óc quay cuồng, Thẩm Tông bị ném lên một cái ghế lạnh toát. Nhiệt độ xung quanh hạ thấp, khiến lông tơ Thẩm Tông dựng đứng. Anh ta đang muốn động đậy thì một vật hình trụ tròn lạnh băng áp lên đầu. Thẩm Tông cứng đờ người.
Anh ta run lập cập, cố gắng nhìn xuyên qua lớp vải đen nhưng vô ích, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của kẻ nọ.
“Xin, xin chào, ví, ví tiền tôi cất trong túi… Tiền trong tài khoản đều, đều dùng để mua nhẫn cưới rồi, xin… xin tha mạng cho tôi…”
Nào ngờ kẻ nọ phì cười. Thẩm Tông ngơ ngẩn, giọng nói này có nằm dưới ba tấc đất anh ta cũng nhận ra.
“…Diệc Dược?”
“Anh bị ngốc à Thẩm Tông? Đến tôi mà cũng không nhận ra.”
Thẩm Tông muốn tháo vải che mắt ra để nhìn cho rõ, nhưng Phương Diệc Dược đè tay anh ta lại.
“Diệc Dược, có thật là em đấy không? Cho anh nhìn em với.”
“Nhìn cái gì mà nhìn, nghe giọng tôi rồi mà vẫn chưa nhận ra được à?” Phương Diệc Dược ra chiều ghét bỏ: “Lát nữa tôi bảo nhìn mới được nhìn.”
“Vì sao?”
“Chả vì sao cả.”
“… Thế lúc nào anh mới được nhìn em?” Thẩm Tông yếu đuối hỏi, mất đi thị giác khiến cho anh ta hơi sợ hãi, chỉ đoán được phần nào rằng cả hai đang ngồi trong ô tô.
“1 tiếng nữa.”
“Ừa.” Thẩm Tông ngoan ngoãn đáp, “Nhưng mà Diệc Dược, anh có một câu hỏi.”
“Hỏi đi.”
“Em lấy đâu ra súng vậy?”
“Súng đồ chơi đấy.”
“Xì…” Thẩm Tông phì cười.
“Ngốc chết đi được.” Phương Diệc Dược gõ đầu anh ta, “Ngồi im nào.”
“Vâng.” Thẩm Tông vui vẻ đáp, đặt tay lên đầu gối ngồi nghiêm chỉnh.
Thấy dáng vẻ hớn hở như trẻ con được kẹo của anh ta, Phương Diệc Dược trợn mắt nhìn trời, ngao ngán khởi động xe.
“Diệc Dược này,” Xe lăn bánh chưa được 5 phút, Thẩm Tông đã có thêm một câu hỏi, “Xe này của ai vậy.”
“Tôi thuê.”
“Em… em biết hôm nay là sinh nhật anh à?”
“Anh đang nói cho tôi biết còn gì.”
“Không, ý anh là trước đấy cơ, trước đấy em đã biết rồi đúng không?” Bởi vì bị che mắt, không thể thấy biểu cảm của phương Diệc Dược nên Thẩm Tông bức thiết muốn nghe được câu trả lời.
“Ngày nào anh cũng ve vẩy chứng minh thư trước mặt tôi thì làm sao mà tôi không biết được.”
Thẩm Tông kích động: “Vậy em có thuộc số chứng minh thư không?”
“Bớt dùm.”
Đúng là Phương Diệc Dược thuộc thật, không thì hắn đặt vé máy bay cho Thẩm Tông kiểu gì.
Trong suốt 1 tiếng sau đó, Thẩm Tông im thin thít, đến nỗi Phương Diệc Dược tưởng rằng anh ta ngủ gật.
“Họ Thẩm, xuống xe.”
“Ơ? Đến rồi à.”
“Hỏi thừa, ngủ quên hử?”
“Không, anh đang suy nghĩ.”
“Nghĩ gì?”
“Nghĩ xem Diệc Dược định tặng anh món quà bí mật gì.”
“Thế nghĩ ra chưa?”
Thẩm Tông đỏ mặt: “Nói ra thì còn gì là bí mật nữa.”
“Ra cái vẻ, cứ như kiểu mình đoán ra thật ý nhỉ, thôi xuống xe đi.”
Thẩm Tông mò mẫm mở cửa xe, được Phương Diệc Dược giúp đỡ, anh ta cẩn thận, chậm rãi đi xuống, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Lúc này mặt trời sắp lặn, Diệc Dược chắc hẳn đưa anh tới bờ biển, vì anh ngửi thấy mùi biển, nghe thấy tiếng sóng vỗ, ánh nắng cũng khá dịu, trời ạ… Chẳng lẽ chúng mình sẽ cắm trại ven biển? Hay là ngắm pháo hoa? Đêm nay có mưa sao băng không nhỉ?”
“Sao nói lắm thế? Anh có muốn nhận quà nữa không?” Phương Diệc Dược vỗ đầu Thẩm Tông.
“Bởi vì anh vui quá…” Thẩm Tông cười rộ, tuy cách một lớp vải đen nhưng cũng có thể mường tượng ra đôi mắt cong cong như trăng khuyết, “Diệc Dược à, anh nghe em gọi xong là chạy đi luôn, không kịp thay quần áo, anh còn không dám lái xe cơ, sợ run tay xảy ra tai nạn, không đến được.”
“Đồ ngốc.” Phương Diệc Dược nắm tay Thẩm Tông, dắt anh ta đi từng bước tới “nơi để quà tặng”.
“Nói đến mới nhớ lâu lắm rồi anh chưa lái xe, đi đâu cũng được Diệc Dược chở. Dáng vẻ tập trung lái xe của Diệc Dược đẹp trai chịu không nổi…” Thẩm Tông lại thói mê trai, “À, lúc mới đến sân bay anh còn đi tìm mua áo sơ mi trắng cơ, bộ đồ anh đang mặc là đồ ngủ, vẫn còn dính mùi khói bếp đây này…”
“Đi với tôi thì mặc đẹp làm gì? Định tán em nào?” Phương Diệc Dược ngắt lời.
“Diệc Dược không được hiểu lầm anh! Cả đời này anh chỉ yêu mình em! Mặc dù chúng mình không cần phải khách sáo với nhau nữa, nhưng một ngày quan trọng như hôm nay anh vẫn muốn mình trông đẹp đẽ mà…” Thẩm Tông cãi, nhưng nói đến câu cuối lại sung sướng.
“Có ngày nào không phải ngày quan trọng với anh hả.”
“Ừa, em nói cũng đúng.” Thẩm Tông cười ngu.
Xung quanh loáng thoáng có tiếng người và tiếng bước chân. Dựa vào xúc cảm dưới chân, Thẩm Tông đoán rằng cả hai vẫn đang ở bãi biển. Anh ta cười nắm chặt tay Phương Diệc Dược, để hắn dắt đi. Hai người đều im lặng, nhưng bầu không khí rất tự nhiên, không một chút câu nệ.
“Đến nơi rồi.”
“Anh bỏ bịt mắt xuống được chưa?”
“Chưa.” Phương Diệc Dược đáp, “Chỉ được sờ thôi, đoán đúng mới là của anh.”
“Hả? Sờ cái gì cơ?”
“Cứ vươn tay ra sờ thử đi.”
“Rồi.” Thẩm Tông vươn tay sờ soạng.
“… Ai bảo anh sờ người tôi, sờ quà cơ mà!”
“Hả? Thế không phải em chính là món quà của anh à?” Thẩm Tông vội vàng mò mẫm về phía Phương Diệc Dược chỉ.
Thẩm Tông đóng vai thầy bói xem voi, sờ mãi sờ mãi, vẫn chẳng đoán ra được món quà là gì.
“Ủa cái gì vậy Diệc Dược… Hình như đây là cái tường mà!?”
“Đoán tiếp đi.”
“À nó là cái cửa, một cái cửa gỗ… Em tặng anh cánh cửa á? Chẳng lẽ cửa thần kỳ của Đô-rê-mon?”
“. . . ” Phương Diệc Dược hết muốn đáp lời.
Thấy Phương Diệc Dược không ừ hử gì, Thẩm Tông bèn mở cửa ra, hậu đậu vấp chân vào bậc cửa, may nhờ Phương Diệc Dược đỡ mới tránh khỏi cảnh sõng soài trên đất.
“Gì vậy? Thơm quá!” Thẩm Tông chìa mũi ra hít hít. Có vẻ như thị giác mất đi khiến cho các giác quan còn lại làm việc hiệu quả hơn, “Mùi hoa oải hương, Diệc Dược định dùng tinh dầu oải hương mát xa cho anh hả?”
“” Phương Diệc Dược cố kìm nén.
“Ơ, nhưng mà có cả mùi hoa thủy tiên. Á u!” Thẩm Tông sững lại, ngạc nhiên sờ nắn: “Đây là… Hoa hồng?”
Cuối cùng cũng đến, phương Diệc Dược âm thầm trợn trắng mắt.
Thẩm Tông không dám tin, vuốt ve bông hoa rồi tiếp tục đi về trước, đôi tay run rẩy vuốt ve những bông hoa khác. Anh ta quay ngang quay dọc giữa những bó hoa, hết sờ bên này lại sờ bên kia. Anh ta đi quờ quạng trong bóng tối vì tuy rằng rất muốn được ngắm nhìn căn phòng, nhưng vẫn nhớ Phương Diệc Dược căn dặn không được tháo bịt mắt.
Cuối cùng, Thẩm Tông đã đoán ra món quà Phương Diêc Dược muốn tặng mình là gì. Anh ta sững sờ đứng im tại chỗ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]