Về đến nhà, Phương Diệc Dược thả cho Lang Yên tự mình chạy chơi, còn hắn thì vội vàng đi tắm, Thẩm Tông vớ lấy cái chổi quét dọn lông chó trên sàn nhà.
Hai người bận rộn làm xong công việc của mình rồi hội tụ trong phòng ngủ.
“Thẩm Tông, anh qua đây.”
“Sao vậy?” Thẩm Tông đang ngồi trên giường đọc sách, nghe thấy phương Diệc Dược gọi liền vui vẻ đứng lên.
Phương Diệc Dược lấy từ trong cặp công văn ra một hộp chữ nhật màu trắng tinh, lật lên mới biết đó là hộp điện thoại di động.
“Cầm lấy, phòng khi tôi muốn liên lạc lại chẳng có điện thoại mà tiếp.”
Thẩm Tông ngây người nhìn hộp đồ: “Đây là… Cho anh ư?”
“Tôi dâng đến tận mặt rồi anh bảo tôi cho hay là không cho?”
“Vì sao? Ý anh là… Sao em lại tặng cho anh?”
“Để liên lạc chứ còn gì nữa.”
“Thật anh có thể tự mình mua mà, Diệc Dược không cần phải cho anh đâu… Chẳng lẽ vì anh tặng em Porsche nên em mới…”
“Nghĩ nhiều rồi,” Phương Diệc Dược ngắt lời, “Một cái điện thoại thôi, đáng gì đâu.”
“Nhưng anh thấy Diệc Dược tặng anh đồ nó cứ là lạ thế nào ấy… Không nên…”
“Ý gì đây? Định không nể mặt tôi à?”
“Không phải! Không phải!” Thẩm Tông lắc đầu như trống bỏi, “Ý anh là phải để Diệc Dược tặng quà cho anh thì ngại lắm…”
“Có gì mà ngại? Da mặt anh mỏng như vậy từ khi nào thế?”
“Da mặt anh vẫn mỏng mà…”
“Rốt cuộc anh có lấy hay không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-sac-khoi-y/3315715/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.