Hai người đi tàu hết gần một tiếng mới tới nhà ga Nam Tĩnh, chủ nhà đã đứng ở đó chờ bọn họ.
Ông chú chủ nhà là một người dân bản xứ thuần hậu chất phác, rất nhiệt tình trò chuyện với Phương Diệc Dược và Thẩm Tông. Ông chú nói bây giờ đang là mùa vắng khách, ông rất vui vì hai người họ chọn đến đây.
“Cảm ơn bác tới đón chúng cháu.” Thẩm Tông lễ phép giúp ông chú bê hành lý lên xe.
“Không có gì không có gì, bây giờ nhà bác có mỗi hai cháu là khách, bác phải phục vụ tận tình chứ lại.”
“Dạ, nhà bác chỉ có hai đứa chúng cháu thôi ạ?”
“Ừ, bây giờ không phải là mùa du lịch nên vắng khách lắm, nhà bác chỉ có hai cháu thôi.”
“Dạ, vậy thì tốt quá rồi,” Thẩm Tông cười tít mắt nhìn Phương Diệc Dược, “Vừa yên tĩnh vừa lãng mạn…”
Phương Diệc Dược trừng mắt lườm, ra hiệu cho anh ta bớt nói lại.
Hắn phát hiện ra, sau khi Thẩm Tông tới chỗ khỉ ho cò gáy này, anh ta ỷ vào việc không quen biết ai nên càng lúc càng làm càn, thường xuyên thốt ra mấy lời tỏ tình gớm ọe, cực kỳ vô liêm sỉ.
Tuy nhiên ông chú dân bản địa chất phác kia hiển nhiên không nhận ra sự kì lạ giữa hai người, ông ta vừa lái xe vừa nói: “Sao hai cháu lại đi chơi vào tầm này? Thật là biết chọn.”
“Vâng chúng cháu cố tình đi vào lúc ít người đấy ạ,” Phương Diệc Dược chủ động tiếp lời, phòng ngừa Thẩm Tông chen vào nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-sac-khoi-y/3315696/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.