Thẩm Tông quệt tay lên mặt cố gắng lau đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi không ngừng, nhưng anh càng lau, nước mắt càng chảy, anh cứ dụi mãi, tới tận lúc hai con mắt xinh đẹp bị giày vò đỏ ửng, tơ máu rậm rạp giăng đầy vẫn không chịu dừng.
“Dừng lại. . . Đừng xoa nữa!” Phương Diệc Dược nắm cổ tay anh cứng rắn giật ra.
Thẩm Tông không nói gì, chính xác mà nói, anh nghẹn ngào không nói được thành lời, bờ vai anh phập phồng vì khóc nức nở, anh cố gắng kiềm chế cơn run rẩy nhưng không thành. Đôi mắt nai chỉ dám nhìn Phương Diệc Dược một chút rồi lại rũ xuống, nhát gan như con thỏ nhỏ.
Phương Diệc Dược hít sâu, cố gắng hạ giọng, hỏi: “Sao anh tìm được tới đây?”
Mặc dù câu hỏi rất nhảm nhí nhưng để đánh vỡ bầu không khí đông cứng này, Phương Diệc Dược vẫn thốt ra.
“Này. . . Không quan trọng. . .” Y nguyên là câu trả lời vạn năm không đổi ấy, Thẩm Tông cố gắng chớp chớp đôi mắt ướt đẫm, thấy mình bị Phương Diệc Dược nắm chặt hai tay, gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt của anh nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Nụ cười này không duy trì được bao lâu, nước mắt lại từng hạt từng hạt rơi xuống, anh tiếp tục thút thít nỉ non. Thẩm Tông khóc mà không phát ra âm thanh, biểu tình cực kỳ thống khổ, dường như chỉ có thông qua phương thức dữ dội và đè nén này anh mới không sụp đổ.
“Em, em. . . không đi tìm Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-sac-khoi-y/3315688/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.