Về đến nhà, ánh nhìn quan tâm đầy tò mò của Phương Diệc Kỳ và Trương Thiên Tùng dính lấy hắn.
“Diệc Dược, sao em đi lâu vậy?”
“Phương Diệc Dược, sức bền của mày khá đấy, gần một tiếng đồng hồ rồi, anh thấy nó gầy gò ốm yếu thế, có chịu nổi mày không?”
“Gầy yếu cái rắm.” Phương Diệc Dược lấp lửng.
“Diệc Dược, em đừng tức giận, anh Tùng chỉ nói đùa thôi,” Phương Diệc Kỳ thấy sắc mặt hắn không tốt vội hòa giải, “Nếu em không thích cái cậu Thẩm Tông đó thì thôi, sau này bọn anh không đùa nữa, cô chú cũng là muốn tốt cho em nên mới. . .”
“Anh, em biết, em không tức giận.” Phương Diệc Dược bình tĩnh nói, sau đó rời đi trước ánh mắt mờ mịt của anh chị dâu.
Phương Diệc Dược đi vào phòng sách không người, lẳng lặng đứng ở đó một lúc lâu, sau đó lấy chìa khóa xe Thẩm Tông tặng hắn ra, để nó nằm ngang trên lòng bàn tay nhìn chăm chú.
Hắn hoàn toàn không thấy tức giận, chính bởi hắn không tức giận, Phương Diệc Dược mới nhận ra có vài chuyện đã thay đổi.
Vừa rồi hắn đi nhanh như vậy vì hắn nhận ra mình đã nảy sinh tình cảm yêu thương, hắn cần không gian và thời gian để suy nghĩ.
“Diệc Dược, tới giúp mẹ nấu cơm chiều nào.”
“. . . Vâng!”
Phương Diệc Dược cất chìa khóa vào trong túi, đẩy cửa ra ngoài.
Mấy ngày tết Phương Diệc Dược ở lại nhà ông nội chơi với ông, anh họ chị dâu quay về Bắc Kinh rồi, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-sac-khoi-y/3315687/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.