Chương trước
Chương sau
Cố Phù Du nói: "Ta nhớ rồi. Chung Mị Sơ, lần đầu tiên ta muốn trở thành anh hùng, là khi ta còn rất nhỏ."

Ánh mắt Cố Phù Du ngơ ngác, nhìn nơi xa, buồn bã nói: "Ta vốn muốn làm một chút chuyện không tầm thường, để cho cha và ca ca ta vui vẻ, khiến cho bọn họ kiêu ngạo, luôn hy vọng bọn họ có thể nhìn ta."

Bi thương và oán hận của nàng đến nhanh như vậy, nhấn chìm nàng trong nháy mắt, giọng của nàng nghẹn ngào: "Ta phá hủy Tả gia, báo thù, ta đoạt lại thành Tiêu Dao, ta khống chế toàn bộ Nam Châu, không bao giờ cần thận trọng từng bước, cẩn thận dè dặt, Chung Mị Sơ, ta có lợi hại không?"

Chung Mị Sơ nói: "Lợi hại."

Cố Phù Du tựa trán lên vai nàng, một giọt nước mắt ấm ấp nương theo mi mắt chảy xuống: "Tu vi ta đến Phân Thần, cha và ca ca đều không đuổi kịp ta, bọn họ cũng không cần ngày ngày vì ta mà lo lắng vất vả."

Chung Mị Sơ khẽ vuốt lưng nàng, dịu dàng nói: "Nếu như bọn họ biết được, sẽ vì ngươi mà vui mừng."

Cố Phù Du nói: "Thế nhưng bọn họ vĩnh viễn cũng không biết."

"Ta muốn nổi bật hơn người, là bởi vì bọn họ, bọn họ không còn nữa, không có ai, nhìn ta..."

"Còn có ta, ta vẫn sẽ luôn nhìn ngươi." Chung Mị Sơ đặt tay lên gáy nàng, ghé đầu bên tai nàng, chậm rãi nói: "Nhìn ngươi công thành doanh toại, lên cao lầu, nhìn bá tánh lập miếu thờ cho ngươi, nhìn người khác nhớ kỹ tên của ngươi, kính nể ngươi, kính yêu ngươi. Ta sẽ vì ngươi mà vui mừng."

Cố Phù Du bỗng nhiên ngẩn ra, trong đầu hiện lên một hình ảnh, dưới đêm trăng, nàng cầm tay Chung Mị Sơ, gió đêm lạnh, Chung Mị Sơ khoác một thân thanh huy, tóc đen khẽ lay động.

Ký ức này quá xa xôi, lại có chút không rõ ràng, nàng nhất thời không biết là mơ, hay là chuyện chân thực đã xảy ra.

Nàng ngà ngà say, nói năng không rõ, còn muốn lôi kéo Chung Mị Sơ nói chuyện, khi đó nàng vẫn còn không biết lời nói nặng nhẹ...

Lạc Tử Hoàn đã mua xong lương khô từ lâu, khi chạy về, nhìn thấy hai người Chung Mị Sơ và Cố Phù Du đang ôm nhau, khó bỏ khó phân.

Nữ tử ôm nhau cũng bình thường, chỉ là hắn luôn cảm thấy quái dị chỗ nào, bầu không khí đó không cho hắn đi vào.

Cho nên hắn không dám đi qua, cũng không dám lên tiếng quấy rầy.

Thế nhưng những người khác lại không có nhãn lực tốt như vậy.

Lão nhân canh giữ Tiên Nữ Từ cầm chổi đuổi đến, chỉ vào Cố Phù Du kêu to, tức đến hộc máu.

Chung Mị Sơ nói: "Ngươi làm cái gì?"

Cố Phù Du sa vào trong đau buồn, đôi khi nàng rất hưởng thụ phần thống khổ này, chỉ vì niềm vui tột độ sẽ làm nàng sinh ra một phần cảm giác tội lỗi, nặng nề ép nàng không thở nổi, như thể xin lỗi phần vui vẻ này, chỉ có thể tại thời điểm thống khổ, nàng có thể không có chút đắn đo nào, tùy ý bản thân trầm luân.

Mà khi ở bên Chung Mị Sơ, bộc lộ phần thống khổ này ra thì có thể được nàng trấn an. Nàng thích nghe giọng nói dịu dàng dung túng của Chung Mị Sơ, có thể an ủi lòng nàng nhất.

Muốn trừng phạt bản thân, lại muốn an ủi, nhất thời không thể thoát ra khỏi tâm lý bệnh hoạn vặn vẹo này.

Trạng thái tốt như vậy bị lão nhân phá vỡ, nàng rất là bất mãn, nghiến răng hung ác nói: "Ta không có làm chuyện khác người, cũng không có đả thương hắn, chỉ là nói sự thật, hắn không tin, mắng ta là đồ điên, còn muốn đánh ta."

Lão thân nhìn thấy Cố Phù Du và một nữ nhân khác ôm nhau, đuổi đến đây, cuối cùng ngay cả Chung Mị Sơ cũng muốn đánh.

Cố Phù Du lại vui vẻ: "Chung Mị Sơ, hóa ra ngay cả ngươi hắn cũng không nhận ra."

Lúc nãy nước mắt Cố Phù Du tự nhiên rơi xuống, vành mắt chưa đỏ, ngược lại giống như được gột rửa, con ngươi màu đỏ giống như bảo thạch: "Bệ hạ, hắn là hộ giả trung thành của người, trách cứ ta bất kính với người, nhìn kìa, đều đã đuổi giết đến trước mặt người rồi."

Chung Mị Sơ nhìn lão nhân một chút, thả Canh Thần ra khỏi tay áo. Cố Phù Du kinh ngạc khi Chung Mị Sơ muốn đến tính sổ, sau đó nghĩ lại, dựa theo tính tình của Chung Mị Sơ thì không thể làm ra chuyện như vậy.

Đã thấy Canh Thần chở Lạc Tử Hoàn ở nơi xa, mà dưới thân nàng đang hiện lên từng tầng từng tầng sương trắng, càng ngày càng nhiều, bay vòng lên trên.

Cố Phù Du cảm thấy cơ thể nhẹ đi, bay lên trời.

Chung Mị Sơ hóa thành Bạch Long, nâng nàng lên.

Lão nhân hai chân nhũn ra, ngã xuống đất, run rẩy nói: "Rồng, rồng, rồng..." Chữ tiếp theo đã không thể nói nên lời, ngay cả một nửa chữ "rồng" cũng không phát ra được.

Bạch Long bay lên, cưỡi mây đạp sương. Người trên đường phố nhìn thấy Bạch Long trên bầu trời, trố mắt ngoác mồm, bọn họ lập miếu thờ ở nơi này, đương nhiên là lòng mang tôn kính với Long Vương, tất cả đều hướng lên trời quỳ lại.

Cố Phù Du ở trên trời nhìn thấy, cười nói: "Chung Mị Sơ, ngươi dọa bọn họ rồi. Bọn họ thật là ngốc."

Nơi nào chỉ có những bá tánh kia sợ, ngay cả Lạc Tử Hoàn cũng sợ rồi, ngã trên Canh Thần, lắp bắp nói: "Đại, đại nhân, người là, Thần Long, Long..."

Cố Phù Du ngồi trên lưng Bạch Long, vỗ vỗ Bạch Long, nói: "Nàng không chỉ là Thần Long, nàng còn là Long Vương, thiếu niên, ngươi đúng là ép được bảo."

Nàng mặc kệ Lạc Tử Hoàn kinh ngạc sững sờ, nhào về phía trước, vùi mặt vào lông bờm trắng như tuyết, mềm nhẹ giống như một đoàn sương mù: "Chung Mị Sơ, Hư Cực Sơn có phải ở Bắc Châu không?"

Bạch Long dừng một lúc, đáp: "Ừm."

"Chúng ta tiện đường đi Hư Cực Sơn nhìn xem đi."

Bạch Long chưa đáp lại. Cố Phù Du nói: "Không được sao?"

"Vì sao đột nhiên muốn đi Hư Cực Sơn?"

Cố Phù Du nói: "Ta chỉ là nhớ lúc trước cũng sắp đi Hư Cực Sơn, còn chưa từng trông thấy nó là hình dạng gì. Nếu như lần đó chúng ta đi Hư Cực Sơn, có phải sau đó sẽ khác không?"

Bạch Long còn chưa trả lời. Cố Phù Du đã tự mình trả lời: "Tả gia sẽ không bỏ qua cho ta, có Quý Tịch Ngôn ở đó, bọn họ muốn tìm được chúng ta cũng không khó, nói không chừng đến lúc đó ngay cả ngươi cũng bị bọn họ âm thầm giải quyết."

"Đi thôi, đi thôi, ta muốn đi xem."

Bạch Long trả lời rất chậm, rất không tự nhiên đáp một tiếng: "Được."

Hư Cực Sơn nằm ở cực Bắc, dãy núi trải dài trên một nửa Bắc Châu, Hư Cực Sơn là một ngọn núi tuyết ở trung tâm của nó, được bao phủ trong làn áo bạc, mỹ lệ thần bí, cảnh tượng băng tuyết ngưng tụ muôn hình vạn trạng, mỹ lệ hiếm lạ.

Vừa vào Hư Cực Sơn, Lạc Tử Hoàn đã không chịu nổi hàn khí, Bạch Long liếc hắn một cái, nói: "Trước hết nhịn một chút, qua đoạn đường này sẽ ổn."

Đúng như dự đoán, khi họ đến một sườn núi, Bạch Long trở lại nhân thân, ba người đáp xuống đất, ở nơi bằng phẳng trên núi.

Lạc Tử Hoàn kinh hãi không nói nên lời, hắn như đang ở mùa xuân ấm áp, trong mắt đầy màu xanh, quay đầu nhìn lại, phía sau là tuyết trắng chồng chất dưới chân núi, lạnh lẽo mắt thường cũng có thể nhìn thấy, cách một con đường, lại là hai cảnh đông hạ.

Cố Phù Du cũng ngạc nhiên. Chung Mị Sơ hiểu suy nghĩ của nàng, nói: "Quanh sườn núi được chôn nội đan của Sí Liệt Điểu, làm nhiệt độ tăng cao, cho nên ở bên trong núi tuyết giống như đặt mình ở giữa hè."

Cố Phù Du cười nàng: "Giàu nứt đố đổ vách." Một viên nội đan, người khác cho là trân bảo, không giống như trong mắt Long Vương, cũng chỉ là một món đồ chơi nhỏ thay đổi khí hậu.

Trên đoạn đường lên sườn núi có trồng rất nhiều cây thấp bé, trên cây đầy phiến lá xanh. Cố Phù Du nhìn kỹ hơn, mới phát hiện, hóa ra những cái cây kia tất cả đều là cây trà.

Cây trà che phủ toàn bộ sườn núi, có lẽ ở nơi không nhìn thấy cũng có. Loại cây trà này cũng không phải bỗng dưng mọc ra. Cố Phù Du hỏi: "Chung Mị Sơ, đây là ngươi cho người trồng?"

Gió trên núi mang theo một mùi thơm ngát quen thuộc, Chung Mị Sơ quay đầu lại nhìn nàng, nhìn kỹ nàng hồi lâu, nhàn nhạt một tiếng: "Ừm."

Mỗi năm một cây tương tư thụ, trăm năm tương tư không nơi hội tụ.

"Nhắc mới nhớ, trước đây ta còn có thể xào trà, nếu như ta rãnh rỗi..." Cố Phù Du đi ở phía trước, lời nói đột nhiên dừng lại, nàng hoảng hốt cảm thấy, thật giống như mình đã từng nói lời như thế này với Chung Mị Sơ.

Quay đầu lại nhìn Chung Mị Sơ, thấy vẻ mặt nàng vẫn như thường, lại nghi là tự mình đa nghi rồi.

Chung Mị Sơ dẫn hai người đến động phủ. Cố Phù Du bị một hồ sen trước động phủ thu hút ánh mắt. Lá sen giữa trời xanh vô tận, thì ra mùi thơm ngát ngửi được chính là mùi của lá sen.

Chung Mị Sơ nói: "Đây là hạt giống của thành Tiêu Dao."

Cố Phù Du vui vô cùng, xoa lá xen, yêu thích không rời tay.

Chung Mị Sơ thấy nàng thật sự ưa thích, trong mắt cũng không khỏi mang theo ý cười, ra hiệu cho Lạc Tử Hoàn, dẫn hắn vào động phủ, lấy chút đan dược cho hắn, để khi hắn ra ngoài kháng lạn, cũng là để cho hắn tu luyện.

Lạc Tử Hoàn cảm kích không thôi. Hai người ở trong động phủ trì hoãn một lúc, khi ra ngoài nhìn thấy Cố Phù Du xắn ống quần lên, đi chân trần bước xuống hồ nước, tay mò mẫn ở trong nước.

Đầu tiên là cau mày, dáng vẻ nghiêm túc, bỗng nhiên như là sáng tỏ thông suốt, mặt mày mở ra.

Nàng lôi ra một đoạn củ sen, mang theo những giọt nước lên óng ánh dưới mặt trời, vẫy vẫy tay với Chung Mị Sơ, cho nàng xem củ sen trong tay, đôi tay trắng như tuyết lấm tấm bùn ao.

Ánh mặt trời chiếu lên người nàng, nụ cười của nàng xán lạn, ưa thích nhẹ giọng gọi: "Chung Mị Sơ, Chung Mị Sơ, ngươi xem."

Hồi ức và hiện thực nháy mắt đan xen nhau.

Đôi mắt Chung Mị Sơ run lên, như thể một vũng nước trong suốt bị khuấy động, ngay cả hô hấp cũng bị rối loạn. Hốc mắt nóng lên, không chịu nổi, vội vàng xoay người lại, trong nháy mắt, hai hàng nước mắt lặng yên rơi xuống.

Cố Phù Du hiện tại vẫn là Cố Phù Du, nhưng có lúc nhớ đến người long lanh như ánh sáng, tùy ý vui cười trước đây, nàng vẫn sẽ cảm thấy đau lòng và bất đắc dĩ.

Chung Mị Sơ chống vách tường, kiềm chế cảm xúc, vẫn cứ không kìm được rên rỉ đau đớn trầm thấp một tiếng. Lạc Tử Hoàn đứng một bên, thấy nàng rơi lệ, hoảng đến sau lưng toát ra mồ hôi lạnh: "Bệ hạ, người, người, chính là thân thể không khỏe..."

Chung Mị Sơ xua tay, ra hiệu hắn không cần nhiều lời.

Cố Phù Du thấy Chung Mị Sơ đột nhiên xoay người, ôm củ sen đi tới, kỳ quái hỏi: "Chung Mị Sơ, ngươi làm sao vậy?"

Chung Mị Sơ hít sâu một hơi, khi xoay người lại, đã khôi phục như bình thường, mỉm cười nói: "Ngươi nhìn xem, ngươi làm bẩn xiêm y rồi."

Cố Phù Du nhìn kỹ nàng, nói: "Sắc mặt ngươi không tốt, làm sao vậy?"

Chung Mị Sơ nói không có chuyện gì, nàng không tin, nhìn về phía Lạc Tử Hoàn.

Chung Mị Sơ mới nói: "Có thể là do vết thương Thanh Triết để lại, ta có chút không khỏe."

"Tại sao ngươi không nói sớm."

"Đừng lo lắng, không nghiêm trọng lắm."

"Ngươi... Quên đi, ta không nên trì hoãn, Hư Cực Sơn cũng xem qua rồi, chúng ta sớm một chút trở về Đông Hải đi."

Chung Mị Sơ cũng không có phản đối. Đoàn người ngự kiếm rời đi, một mảnh đất xanh dưới chân không dễ nổi bật trong núi tuyết, cho nên dần dần bị mây mù che đậy.

Ba người vào Bắc Hải, được Long tộc rải rác ở Bắc Hải hộ tống ba người một đường trở về Đông Hải, trên đường vẫn chưa gặp truy binh.

Ngày hôm đó vừa mới bước lên đảo Bồng Lai, thiên địa bỗng nhiên chấn động mạnh, giống như lần quyết chiến với Tả gia hôm đó, như hoàn vũ đang rung chuyển.

Lần chấn động này đủ năm, sáu lần rồi mới ngừng lại.

Tuy đây là dị tượng, mọi người cũng không biết tại sao như vậy, không có manh mối gì, Cố Phù Du nghĩ, có lẽ Thanh Triết đuổi đến đây, giao thủ với Đế Tuấn rồi.

Kết quả Thần Long đi ra nghênh đón ở đảo Bồng Lai nói: "Tộc trưởng Thanh Loan tộc Cửu Diệu mang theo tộc nhân đến thăm Bồng Lai Cung, lão tộc trưởng đang tiếp đãi."

Chung Mị Sơ và Cố Phù Du nhìn nhau. Chung Mị Sơ tâm nói, ôm cây đợi thỏ.

Cố Phù Du tâm nói, âm hồn không tan.

Chung Mị Sơ nói: "Đi báo với lão tộc trưởng, nói ta đã trở về."

"Vâng." Một người nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng đi báo lại với Đế Tuấn.

Cố Phù Du đã nhìn ra dự định của nàng: "Ngươi muốn gặp Thanh Triết?"

Chung Mị Sơ nói: "Cho dù là đánh hay nói chuyện, cũng không thể lúc nào cũng trốn tránh hắn, kết quả tốt nhất là nói rõ với hắn, để hắn tiếp thu, không cần động thủ. Trước mắt ngươi không thích hợp gặp hắn, để ta nói chuyện với hắn trước, có lão tộc trưởng ở đây, hắn không thể xằng bậy."

Mới vừa nói xong, đang muốn phân phó người mang Cố Phù Du và Lạc Tử Hoàn đi nghỉ ngơi, người lúc trước quay trở về, nói: "Lão tộc trưởng muốn gặp vị..." Suy tư một chút dùng từ: "Cô nương..."

Cố Phù Du nhíu mày, cười nói: "Chung Mị Sơ, lão tộc trưởng không bằng ý ngươi."

Chung Mị Sơ cau mày, không muốn Cố Phù Du đơn độc gặp Thanh Triết và Đế Tuấn: "Ta cùng đi với ngươi."

"Lão tộc trưởng nói, chỉ gặp một mình cô nương."

Vừa lúc gặp Cửu Diệu đi ra, cười nói: "Tức phụ gặp nhà chồng, cũng không thấy khẩn trương như ngươi vậy."

"Cửu Diệu..."

"Chuyện này, ngươi tốt nhất để cho nàng cùng tiền bối và lão tộc trưởng đơn độc nói chuyện. Mà ngươi, hiện tại ngươi cũng nên giải thích một chút với ta, Mị Sơ."

Cố Phù Du không thèm để ý, nàng nói: "Một mình ta đi thì một mình đi, bọn họ cũng không thể ăn ta."

"Không được."

"Nếu ta gặp nguy hiểm, sẽ hô to tên của ngươi, ngươi phải ngay lập tức xông tới cứu ta."

Chung Mị Sơ bất đắc dĩ nói: "A Man."

Nghe được tiếng này của nàng, Cố Phù Du cong mắt lên, nở nụ cười.

Cuối cùng vẫn là Cố Phù Du một mình đi gặp Đế Tuấn và Thanh Triết, khi Cố Phù Du đến trong điện, vẫn chưa nhìn thấy Thanh Triết.

Cả điện đầy hàn khí, dường như có một con quái vật khổng lồ đang ngủ đông ở trong bóng tối, nàng đi tới, thứ kia bơi ra, hai mắt mở ra, chấn động tâm hồn.

Cố Phù Du hơi thi lễ một cái, gọi: "Lão tộc trưởng."

Đầu Bạch Long chuyển vào trong ánh sáng, tiến đến trước mặt Cố Phù Du, di chuyển trái phải, đánh giá Cố Phù Du từ trên xuống dưới, phát ra tiếng trầm ngâm.

Đế Tuấn hỏi: "Ngươi chính là Cố Phù Du?" Giọng nói rất nặng.

Cố Phù Du nói: "Cam đoan không giả."

Đế Tuấn nói: "Nghe nói nha đầu Chung Mị Sơ này để lại dấu răng trên người ngươi."

Đối với nàng mà nói, vấn đề này tương đối tư mật, cho nên vẫn chưa lập tức trả lời.

Đế Tuấn lại nói: "Nàng nguyện ý chịu thua, lúc trọng thương đi đến Hư Linh Tông cứu ngươi, ngươi còn có thể triệu hoán nàng hai lần, tâm tư của nàng rất rõ ràng. Ngươi thì sao, Cố Phù Du, ngươi yêu nàng sao?"

Cố Phù Du há miệng, trong tưởng tượng, lời này rất dễ dàng để nói ra khỏi miệng, nhưng khi đến bên miệng, nhận ra nó nặng ngàn cân.

Cho đến nay nàng chưa từng nói lời này với ai, ngay cả đối với cha nàng, cũng chưa từng.

Cố Phù Du nói: "Ta nguyện ý bồi nàng cả đời, cái gì cũng theo ý nàng."

Cuối cùng, lại thêm một câu: "Ngoại trừ chuyện Tả gia."

Đế Tuấn "Hừ" một tiếng cười lạnh, liên tiếp cười ha ha lên, giọng nói của rồng hùng hậu, đinh tai nhức óc. Nó xoay người lại bơi về sau. "Vẫn luôn muốn nhìn xem ngươi là nhân vật lợi hại gì, hóa ra là người như vậy. Đáng tiếc hiện tại ngươi chiếm cơ thể của người khác, vào lúc ấy chạy tới, ngươi cũng đã hóa thành một vũng máu, chưa từng nhìn thấy, cũng không biết ngươi lúc trước thiên tư tuyệt sắc như thế nào, làm cho nàng nhớ mãi không quên."

Cố Phù Du lúc nãy bị vấn đề của Đế Tuấn hỏi thất thần, chưa từng chú ý tới tin tức trong lời nói của hắn, lần này ý thức lại, trái tim hơi ngưng lại, duỗi tay, kéo cái đuôi rồng của Bạch Long trước mặt lại: "Khoan đã, ngươi nói cái gì?"

"Ngươi đi qua, thời điểm Tiên Môn Thịnh Hội, ngươi đi qua Chu Lăng đoạn đài?"

Cố Phù Du nhận ra được giọng nói của mình đang run lên: "Chung Mị Sơ, Chung Mị Sơ nàng cũng đi qua?"

...

Lời của Editor:

Bắt sừng rồng của sư tỷ hai lần không được, một lần muốn nắm lấy đuôi rồng của sư tỷ cũng không được =))) Gia gia vinh dự khi là người đầu tiên bị Cố Phù Du túm đuôi rồng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.