Một hồi đau đớn đó qua đi, Chung Mị Sơ lại cắn nhẹ hàm răng, sợi tóc mềm mại lướt qua mang tai, thật sự là quá ma sát người, cũng may nhiệt độ trên người Chung Mị Sơ cũng dần hạ xuống.
Hai người ôm nhau, đối diện không nói gì.
Một lúc lâu sau, Cố Phù Du mới nói: "Phải tìm một bộ xiêm y để thay."
Thắt lưng của Chung Mị Sơ đã bị nàng xé rách rồi, y phục buông đổ, cũng không thể như vậy ra ngoài gặp người. Hơn nữa Chung Mị Sơ còn mặc miện phục Long Vương, quá chói mắt, những người tiểu môn tiểu phái này không biết, nhưng sau khi ra ngoài, có không ít người nhận ra được.
"Ừm."
Hai người ra khỏi sơn động. Chung Mị Sơ lấy tay che vạt áo, cổ áo mở rộng hơn so với trước. Cố Phù Du nhìn qua một cái, vừa vặn ngắm đến cổ Chung Mị Sơ, phía trên có hai đường vân da rõ ràng, giống như bạch ngọc hoàn mỹ.
Ánh mắt nàng khẽ động, đưa mắt lên trên, là môi của Chung Mị Sơ. Môi của Chung Mị Sơ hơi mỏng, màu môi hơi nhạt, bởi vì nụ hôn vừa rồi, giờ phút này trở nên hồng hào căng mọng, như anh đào chín mọng, như thể cắn xuống, dịch ngọt sẽ tràn đầy khoang miệng.
Nàng hồi tưởng lại cảm giác hôn môi lúc nãy, cũng không biết môi là mềm mại như vậy, không khỏi vươn đầu lưỡi, liếm môi trên.
Mới vươn đầu lưỡi ra một chút, chạm vào trên môi.
Chung Mị Sơ quay đầu lại nhìn nàng. Người vươn đầu lưỡi ra, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-long/3010499/quyen-2-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.