Ngài không hỏi hoàng thượng đã nói gì với ta, ta cũng không hỏi hoàng thượng nói gì với ngài. Sống cùng nhau bấy lâu nay, đôi bên đã tự ngầm hiểu.
Hơn nữa, chỉ cần suy đoán thôi là đã có thể biết được bảy, tám phần câu chuyện.
Chính bởi vì vậy nên hôm ấy ta tỉnh giấc giữa đêm, thấy ngài đang đứng trước cửa sổ ngắm trăng, ta bèn tiến đến ôm ngài từ phía sau.
"Vương gia, cưới đi." Ta áp mặt lên lưng ngài, cọ cọ vào tấm lưng dài rộng ấy: "Ngài cưới cô ấy về, thiếp sẽ tự biết ứng phó."
Ngài thở dài thườn thượt, não nề quay lại ôm ta vào lòng: "Nguyên Nguyên, cô ấy sẽ ức hiếp nàng."
"Thiếp không sợ cô ấy."
Cho dù ngài có muốn hay không, có đồng ý hay không, hay là có quan tâm ta thế nào, thực ra ngài đã không còn sự lựa chọn khác. Hoàng thượng muốn ngài cưới Vãn Thược, thái hậu cũng vậy.
Mỗi người có một rắp tâm riêng nhưng chung quy lại gặp nhau ở bước này.
Cảnh Yến không có sự lựa chọn khác, cũng không việc gì phải bất chấp tính mạng để lựa chọn khác.
"Nguyên Nguyên, vì bổn vương hèn hạ nên mới phải đẩy nàng ra xa."
Kẻ địch vây hãm xung quanh, Cảnh Yến có chạy đằng trời. Vì ta mà kháng chỉ, rõ ràng đó là điều không thể. Ta và ngài đều không phải kiểu người sẵn sàng đánh cược với vận mệnh chỉ vì tình yêu. Hơn nữa, nếu như ngài thực sự kháng chỉ, e là ngày ta chết đến càng nhanh hơn.
"Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-loc/2551341/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.