Ninh Yên nằm nhoài lên mặt bàn, mặt mũi tái mét như phải gió, mồ hôi lấm tấm từng hạt trên gò má, nó ôm bụng, miệng không ngừng rên rỉ.
- Bị gì đấy? – Việt An gác tay lên thành ghế, nghiêng người quay xuống hỏi. – Có phải là...
Không đợi cô nói hết suy nghĩ của bản thân, Yên ngẩng đầu khó nhọc đáp.
- Không... không phải cái đó... T... tối qua tôi... nấu... nấu ăn. Ui, đau... đau!
Việt An khinh khỉnh lắc đầu. Hòa nhìn thầy giáo đang giảng bài trên bảng, rồi cúi mặt xem đồng hồ đeo tay. Miệng lẩm nhẩm 9, 8, 7, 6, 5, 4...
Lúc hắn vừa chạm mốc 1, tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi cũng đồng thời vang lên bên ngoài cửa sổ. Yên đang nằm còng queo giống con tôm luộc chợt vùng dậy, thần thái sừng sững như một vị thần rồi chạy bán sống bán chết lao ra vút khỏi lớp. Trong khi bạn học chung quanh và cả thầy giáo còn đang ngỡ ngàng, Hải Hòa phấn khích bắc loa miệng reo với theo.
- Chạy ngay đi! Trước khi mọi thứ dần tồi tệ hơn!
Việt An ôm bụng cười chảy cả nước mắt.
Ninh Yên loạng choạng di chuyển trên hành lang, hai chân quéo hết cả vào nhau. Miệng lẩm bẩm như đang đọc thần chú.
- Sắp đến rồi... sắp đến rồi. Cmn... sắp đến rồi.
Hai mắt thất thần trắng dã, miệng lại không ngừng thều thào tiếng được tiếng mất như bị trúng tà. Bộ dạng đó của Yên khiến học sinh lớp khác đang vui đùa ở hành lang đều tự động dạt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-cuong-len-cong-bun/2354481/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.