Ninh Yên gác hai tay sau đầu, giơ chân bước cao như diễu binh cùng Việt An đi đằng trước. Hải Hòa sánh vai song song với Hoàng Huân theo sau, trên hành lang một buổi chiều đầy gió.  
Vài phút trước, Hòa bắt gặp người nọ đang luống cuống dạo qua dạo lại trước cửa nhà vệ sinh sau khi thay đồ xong, hỏi ra thì vỡ nhẽ rằng cậu ta không biết đường, nên Hoàng Huân mới được lớp phó học tập dẫn theo, cùng mọi người đến sân thể dục. Sao lại không biết đường chứ, kể cũng lạ. Hắn cứ thắc mắc mãi mà chưa tiện hỏi. 
Lúc vừa nhìn thấy cậu ấy, Ninh Yên cứ trầm trồ mãi không thôi, hai mắt sáng lòe lòe vì tên nhóc này mặc đồng phục thể dục của trường lên trông đẹp quá. Bỗng dưng ngờ ngợ, nó bèn quay sang hỏi Việt An. 
- Sao trước đây tôi chưa từng thấy cậu ta nhỉ? 
- Gần ngàn con người, không gặp là bình thường. – Cô nhún vai vì cho rằng đó là đương nhiên. 
Hải Hòa khoanh tay, đắn đo suy nghĩ rồi cũng lên tiếng. 
- Vậy có bao giờ ông từng vô tình thấy qua bọn tôi chưa? Ừm... một trong ba đứa? 
Đưa bàn tay với ngón tay gầy thon dài vuốt tóc mái bị gió thổi lộn xộn trước trán, Hoàng Huân lắc lắc đầu. 
Hải Hòa gật gù, cũng cảm thấy hơi thất vọng. 
Bốn người đi thêm được một đoạn, cơ miệng của hắn lại không chịu nghỉ ngơi. 
- Dạo này chỗ chú có bánh gì mới không? 
Ninh Yên lục lọi trí nhớ của mình, nắn cằm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-cuong-len-cong-bun/2354478/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.