Tước Tiên Minh như bị sét đánh, tự lẩm bẩm: “Không đúng, không đúng, tại sao ngươi lại trở nên như vậy?!”
Đứa bé ngọc tuyết đáng yêu, hiền lành nhu nhược hiện lên trong đầu, dung mạo thân hình nhanh chóng thay đổi, biến thành Thiên Hồ Cảnh chủ gầy gò cao ráo, nói năng tùy tiện mỹ diễm trước mắt.
Trước đây áy náy hoài niệm, hiện tại căm ghét tức giận, hai loại cảm xúc kịch liệt đối chọi, cơ hồ đem hắn xé nát.
Tước Tiên Minh sụp đổ hô lên: “Ngươi không phải Tiểu Viên của ta!”
Thanh âm quanh quẩn vang vọng trong tẩm điện rộng rãi.
Tước Tiên Minh nhào về phía Hồ Tứ: “Ngươi trả Tiểu Viên lại cho ta!”
Hồ Tứ vẻ mặt trầm tĩnh, chăm chú nhìn hắn, môi mỏng khẽ mở: “Khóa.”
Kim Tỏa Liên quanh co đầy đất tựa sinh linh tính, như rắn trườn quấn lấy mắt cá chân của Tước Tiên Minh, hắn lảo đảo ngã xuống, ngã vào lòng Hồ Tứ, bị ôm về lồng vàng.
“Mẹ nó ngươi thả ông đây ra!” Tước Tiên Minh phản ứng so với trước đây càng thêm kịch liệt. Nhưng hắn đập, đánh không làm đối phương bị thương, chỉ làm mình kiệt sức.
Lát sau, trong lồng vàng tiếng xiềng xích va chạm, tiếng giãy dụa rên rỉ dần dần yếu ớt.
Hồ Tứ sửa sang lại ống tay áo, đóng cửa lồng lại, một mình rời khỏi tẩm điện, đến bên bở Thiên Hồ.
Đêm đã khuya, Thiên Hồ giống như một mặt gương to lớn, trôi lơ lửng giữa mây mù. Gió nhẹ phe phẩy, nước gợn rạo rực, trăng sáng cô độc chiếu xuống mặt hồ, ánh trăng như bạc lấp lánh.
Thiên Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-xuat-han-son/4605178/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.