Dịch giả: DacNhan2004
Biên: Lưu Kim Bưu, kethattinhthu7
Thần Đô Giám, thành nam Trường Lăng.
Thoạt nhìn, kiến trúc bên ngoài của nơi này trông giống như những đạo quán khác, lúc nào cũng tỏa ra khí tức âm u lãnh lẽo. Ngoại trừ mấy đại nhân vật trong hoàng cung, tất cả quyền quý của vương triều Đại Tần đều có tâm lý đề phòng và sợ hãi nơi này. Nhưng lúc này, ánh mắt rất nhiều người trong tòa kiến trúc này lại lộ ra sự sợ hãi lẫn đề phòng.
Chỉ vì một nữ tử mặc áo trắng.
Dạ Sách Lãnh bước xuống xe ngựa, một mình men con đường đá màu xám tiến vào trong sân nhỏ âm u lạnh lẽo.
Những tia nắng chói mắt từ trên trời chiếu nghiêng xuống mặt tường rồi soi lên người nàng.
Chỗ sâu nhất trong sân, một chiếc xe ngựa đang đỗ bên cạnh gốc cây mục.
Xe ngựa có màu tím đậm thâm trầm, mặt gỗ trơn bóng phản xạ ánh sáng được điêu khắc hoa văn, phù điêu khắc dày đặc, cộng với việc dùng vàng, đá quý khảm nạm khiến chiếc xe trở nên xa hoa lộng lẫy đến cực điểm.
Dạ Sách Lãnh dừng lại trước xe ngựa, nàng nở nụ cười, hướng về phía thư phòng ở nội viện, nói với giọng hơi châm biếm:
- Đây chắc là chiếc xe ngựa làm từ gỗ Đàn Hương tím của phủ Ly Lăng Quân, không ngờ lại bị ngươi lấy đi, đường đường là Ti Thủ Thần Đô Giám mà cũng ưa thích vật tầm thường như vậy?
- Vật tầm thường hay không ta không nghĩ đến, chỉ là do thích mùi của bản thân loại gỗ này.
Thanh âm bình thản từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644510/quyen-4-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.