Quan Trung tám trăm dặm đồng bằng, bên ngoài thị trấn Lược Dương đều là đồng ruộng, thi thoảng mới có những khu đất hơi nhô lên, điểm vài thôn xá làm đẹp ở giữa, trông như những bức họa xinh đẹp.
Đoàn xe Tạ gia không nhanh không chậm chạy tới, khi còn cách thị trấn chừng ba mươi dặm thì dần chậm lại.
"Đây là ý gì?"
Phù Tô cau mày suy tư.
Lúc này hai bên đường đều là ruộng cạn và đất hoang, không có thôn xóm nào cả, cách đó không xa có một con sông nhỏ và một mã tràng nhỏ, bên trong lẻ tẻ chỉ có mười mấy con ngựa đang thảnh thơi gặm cỏ.
Nhìn kiểu nào cũng không ra chỗ này có ai có khả năng làm giao dịch với Tạ gia.
"Chỉ là chạy thật chậm, chứ không hoàn toàn dừng lại, rõ ràng cho thấy nơi này là chỗ họ muốn giao dịch, chỉ là người giao dịch với họ còn chưa tới." Đinh Trữ nói với Phù Tô.
Chu gia lão tổ híp mắt, giống như đang ngủ gật, nhưng trong lòng lại đang cuộn trào mãnh liệt.
Tai lão bỗng nhúc nhích, rõ ràng đã nghe được cái gì đó.
"Là mã tặc."
Chỉ sau một lúc, Đinh Trữ cũng hít sâu một hơi, nói với Phù Tô.
"Mã tặc?"
Phù Tô ngạc nhiên, trong lòng không hiểu, nhưng ngay sau đó hắn cũng đã cảm nhận được mặt đất dưới thùng xe rung rung lắc lư, hắn nhíu mày.
Quan Trung tám trăm dặm đồng bằng, không phải nơi khỉ ho cò gáy có trốn vào thiên quân vạn mã cũng khó mà truy kích, nhưng không có núi rừng, lại không có nghĩa là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644357/quyen-3-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.