Chương trước
Chương sau
Nhưng chuyện của những đại nhân đó không cần tới phiên hắn phải lo.
Thu Tái Hưng dùng thanh âm rất nhỏ hỏi ý kiến người ở trong xe, sau đó xoay người qua nhìn Đinh Ninh.
Trong cuộc ám sát ngày hôm nay, đối phương xuất động một Đại Sư, ba Kiếm Sư có khả năng ngự kiếm cực kỳ thuần thục, trong đó có một "Dăng Trì" Tu Hành Giả, thế nhưng người quyết định kết quả lại là ba thiếu niên Bạch Dương Động, nhất là Đinh Ninh.
Nếu không có Đinh Ninh biểu hiện làm người ta kinh hãi, hắn cũng sẽ bị giết chết đầu tiên giống như hai đồng liêu ẩn mặt, đến khi Thất Cảnh Tu Hành Giả đi tới, thì mọi chuyện đã chấm dứt từ lâu.
"Biểu hiện của ngươi hôm nay không thể dùng từ nào để hình dung được, dù sư phụ của ngươi là ai, đều sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì ngươi."
Thu Tái Hưng nghiêm túc nói với Đinh Ninh một câu, sau đó khom người thi lễ về phía tiểu viện của Tiết Vong Hư.
Hắn là tu hành giả rời núi từ năm Nguyên Võ thứ ba, dù thân phận hay lai lịch cũng đều là bậc tiền bối của Đinh Ninh, nên câu đầu tiên hắn mới đánh giá Đinh Ninh như vậy, câu tiếp theo, là biểu lộ kính ý với người dạy bảo ra được Đinh Ninh, là Tiết Vong Hư.
"Ta thiếu nợ ngươi một mạng."
Hắn nói tiếp.
Đây là lòng biết ơn của bản thân hắn, hoàn toàn đứng ở lập trường cá nhân.
"Ngươi không thiếu nợ ta."
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn Thu Tái Hưng, nhìn mấy Tu Hành Giả với y phục hàng ngày đang lướt vào trong ngõ. Những Tu Hành Giả này chắc chắn cường đại hơn người của Giam Thiên Ti và Thần Đô Giám, thế nhưng không có ai tới gần Thu Tái Hưng và thùng xe, cho thấy người ở trong thùng xe có thân phận rất đặc biệt."Tuy không biết vì sao những người đó tới đây, nhưng chắc chắn bọn họ muốn giết tất cả người bọn ta." Đinh Ninh lắc đầu: "Nếu không phải nhờ có cường giả như ngươi, bọn ta đều đã chết rồi."
Thu Tái Hưng mỉm cười, không tranh cãi với Đinh Ninh, chỉ nói: "Ta sẽ nghĩ cách tiến cử ngươi vào Linh Hư Kiếm Môn học tập."
Nghe vậy, Trương Nghi và Thẩm Dịch đều sửng sốt, nhưng Đinh Ninh lại lắc đầu: "Ta đã quyết định, nhất định phải tham gia Mân Sơn Kiếm Hội."
Thu Tái Hưng hơi ngạc nhiên, nhưng lại nở nụ cười, tán dương gật đầu: "Tu hành đầu tiên là phải thoải mái, nếu ngươi đã có ý niệm quyết trở thành đệ tử Mân Sơn Kiếm Tông, tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông tu hành, đối với tương lai tu hành của ngươi cũng sẽ rất có lợi."
Hắn chớp mắt: "Là ta nghĩ xa quá, với biểu hiện của ngươi hôm nay, chắc chắn sẽ chiến thắng ở Mân Sơn Kiếm Tông."
Đinh Ninh trầm ngâm, nhìn những Tu Hành Giả đang di động chung quanh, nói nhỏ: "Nếu người thực muốn giúp ta, vậy hãy giấu giúp ta một số chi tiết trong trận chiến ngày hôm nay."
Đề nghị ấy không nằm ngoài dự đoán trước của Thu Tái Hưng.
Hắn vốn đã nghĩ tới điếu ấy, nhưng không ngờ Đinh Ninh cũng nghĩ ra được sâu sắc như thế. Ngưng Sát kiếm của Đinh Ninh , đích thật là uy thế kinh người, nhưng chỉ có thể bay thẳng, độ biến hóa kém hơn quá nhiều so với phi kiếm, nếu gặp phải những đối thủ mạnh thực sự, mà thủ đoạn này lại bị đối phương biết trước, thì lúc giao đấu sẽ cực kỳ bất lợi.
"Ta hiểu." Thu Tái Hưng rất nghiêm túc gật đầu: "Ta sẽ cố gắng hết sức."
Thu Tái Hưng và Đinh Ninh thì thầm nói chuyện với nhau, hai thiếu niên trong xe cũng đang thì thầm trò chuyện.
Cái hai thiếu niên này chính là Phù Tô và Mạnh Thất Hải, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sang một người sẽ trở thành Thái Tử Đại Tần, còn một người trở thành thế tử Mạnh Hầu Phủ.
Trong hai người này chỉ cần một người mất mạng, thì cả vương triều đã là dậy sóng, chứ chưa nói tới nếu cả hai người đều cùng mất mạng.
Sắc mặt Phù Tô tái nhợt, khí tức bất ổn, nhưng trong mắt chỉ có sự tán thưởng và hưng phấn.
Trán Mạnh Thất Hải ướt mồ hôi lạnh, mặt còn tái hơn cả Phù Tô.
"Thất Hải. . . bây giờ ngươi cảm thấy Đinh Ninh như thế nào?" Phù Tô nở nụ cười, nhìn Mạnh Thất Hải vẫn còn chưa hết khiếp sợ.
Mạnh Thất Hải hít sâu một hơi: "Không ngờ hắn lại mạnh tới như vậy."
Phù Tô cười: "Vậy ngươi còn cảm thấy không phục, còn cảm thấy hắn giả bộ thấy ghét nữa hay không?"
"Hôm nay mới biết, cả hai chúng ta đều kém hơn hắn quá nhiều, đương nhiên là ta bội phục." Mạnh Thất Hải xấu hổ cúi đầu, nhưng lại ngẩng đầu lên: "Hay là chúng ta đi ra ngoài nói lời cảm ơn hắn."
Phù Tô lắc đầu: "Để ngày khác đi."
Mạnh Thất Hải không hiểu, hỏi: "Vì sao?"
"Bây giờ đi ra ngoài, nhiều người như vậy, sẽ phiền phức." Phù Tô đáp khẽ: "Hơn nữa thân phận của chúng ta với hắn chênh lệch nhau quá lớn, ta không muốn lần đầu tiên gặp gỡ kết giao với nhau, lại làm cho bọn họ có cảm giác mình đang với quá cao."
Mạnh Thất Hải nghe ra ý tứ của Phù Tô, mắt sáng rực lên: "Ý của ngươi là, chúng ta giấu giếm thân phận kết giao với bọn họ?"
Phù Tô thở dài, hơi nhăn mày, "Không hiểu sao hôm nay lại xảy ra chuyện này, ta không biết chuyện như vậy có làm mẫu hậu và phụ vương đổi ý gì hay không, nhưng dù nếu họ vẫn cho phép ta tham gia Mân Sơn Kiếm Hội, thì dù ta không muốn. . . Hành tung và thân phận của ta e rằng sẽ phải bị che giấu kỹ càng hơn."
***
Dạ Sách Lãnh ngồi trong xe ngựa chờ đợi.
Theo lý, cô chính là tu hành giả thất cảnh phải xuất hiện ở Ngô Đồng Lạc.
Nhưng cách xe ngựa của cô không xa chính là Ngư Thị.
Ngư Thị đã khai trương, nhưng ngày hôm nay lại còn yên tĩnh hơn cả mấy ngày đầu năm mới.
Nhiều cửa hàng đã mở cửa, nhưng ngoài đường vắng tanh vắng ngắt, đừng nói là người, ngay cả quỷ ảnh cũng chẳng có.
Một công tử ca mặc áo khoác lông cáo trắng, dung mạo tuấn mỹ , da dẻ mềm mại đang đi vào trong Ngư Thị.
Lấy hắn làm trung tâm, chung quanh có rất nhiều những tiếng xì xào, nhưng khi hắn đi tới, thì những âm thanh này nhanh chóng biến mất.
Hắn không đi vào sâu, chỉ mới chừng trăm bước, thì có vẻ không ưa cảnh trí nơi nay, nên hắn ngừng lại, giọng trào phúng: "Ta không biết cái đống mái che dù bạt căng dày đặc như thế này là để che lấp quỷ khí, hay để che lấp khí tức Thất Cảnh, nhưng trông rất khó ưa, các ngươi muốn ta hủy sạch cái đống này mới chịu đi ra có phải không?"
"Bạch tiên sinh ngài là Chân Long trong nước, nơi này chỉ là một vũng bùn nhỏ, đâu có chọc giận gì Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh không ở trên sông theo gió vượt sóng, lại muốn tới đây hủy hoại một vũng bùn nhỏ này để làm gì." Một thanh âm già nua vang lên trong bóng đêm.
Một lão nhân lưng còng chống hắc trúc trượng, chậm rãi từ trong một ngõ hẻm tối tăm đi ra.
"Ta tới đây không phải để ngươi hỏi ta..., mà là ta hỏi ngươi."
Bạch Sơn Thủy nhìn lão già chống trúc trượng, trong thức niệm, hắn đã nhìn thấy chung quanh có rất nhiều gốc hắc trúc đang đong đưa, nét mặt hắn trở nên vô cùng châm biếm: "Ta trước sau đã hơn mười lần tới Trường Lăng, nhưng chưa bao giờ đi vào Ngư Thị, chính là vì mỗi người có con đường riêng của mình, nước giếng không phạm nước sông, nhưng các ngươi đã giở trò quá đáng. "
Giọng của hắn trở nên đầy lạnh lùng: "Phiền Trác coi ta như tông chủ, nhưng hắn chính là sư huynh của ta, các ngươi giết sư huynh của ta rồi thì thôi, sao lại còn cướp luôn đồ của Vân Thủy cung ta, các ngươi coi ta là người chết chắc?"
Lão nhân lưng còng cứng mặt lại, giọng vô cùng nghiêm túc: "Bạch tiên sinh chắc chắn ngươi đã có chỗ hiểu lầm."
"Xin lỗi nhé." Bạch Sơn Thủy nhìn lão.
Lão nhân khẽ giật mình, không hiểu ý hắn.
Một người như Bạch Sơn Thủy, khẽ động chính là rồng dắt mây kéo vũ, không phải chuyện đùa, làm gì có chuyện chỉ mới nói có một câu mà hắn đã nhận mình không đúng.
"Xin lỗi." Bạch Sơn Thủy lặp lại lần nữa: "Nếu ta có hiểu lầm, thì ngươi vui lòng cho ta biết, trong tất cả tông môn tu hành, lẫn tất cả tu hành địa của Trường Lăng, trừ chủ nhân của Ngư Thị, Trường Lăng còn có ai vừa có được bí thuật Quỷ Trúc Môn của Đại Tề, vừa có tu vi trên Thất Cảnh nữa không?"
Lão nhân lưng còng đã hiểu ý hắn.
"Ta không biết Trường Lăng còn có ai như vậy nữa hay không, nhưng nếu chúng ta biết ở Trường Lăng có thêm một người như vậy, tự chúng ta cũng sẽ rất khiếp sợ." lão nhân ngẩng đầu, nhìn Bạch Sơn Thủy, vô cùng nghiêm túc : "Nhưng chúng ta không hề biết sư huynh của ngươi bị người giết chết, càng không biết hắn chết trong tay một tu hành giả thất cảnh biết tu quỷ trúc Âm Thần bí thuật. . . Chuyện này, thật sự không phải là chúng ta làm."
Bạch Sơn Thủy lắc đầu: "Ta hôm nay tới nơi này, không phải để nghe một câu giải thích vô ích như vậy. Nếu Trường Lăng còn có một Tu Hành Giả như vậy tồn tại, ta sẽ tin lời các ngươi, tiếc rằng, cả Trường Lăng không có chỗ nào khác có một Tu Hành Giả như vậy."
Giọng hắn trở nên trào phúng: "Ngoại trừ chỉ có Thương gia ngày xưa, nghịch đồ của Quỷ Trúc Môn mà thôi."
Lão nhân lưng còng nổi giận, lạnh lùng: "Bạch Sơn Thủy, ngươi đừng có láo xược, ta kính ngươi là nhân kiệt, chẳng lẽ ngươi thực nghĩ Ngư Thị chúng ta sợ ngươi!"
"Các ngươi là người Tần, ta là người Ngụy, nguyên bản đã là địch nhân, các ngươi kính ta, chính là bởi vì các ngươi sợ thực lực của ta. Về phần ta, Đại Ngụy ta sở dĩ bị diệt quốc, chẳng lẽ không liên quan gì tới Thương gia các ngươi? Nếu như không phải là Thương gia các ngươi làm ra biến pháp, giúp cho Đại Tần quốc lực hưng thịnh, làm sao các ngươi có đủ lực tiêu diệt Tam Triều? Nên ta chưa bao giờ có hảo cảm gì với Thương gia các ngươi."
Bạch Sơn Thủy cười khẩy, nhìn lão nhân, lắc đầu: "Ngươi không phải là đối thủ của ta, ngươi quá già. . . Ngay cả một kiếm của ta ngươi cũng không thể nào đỡ nổi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.