Chương trước
Chương sau
Đinh Ninh đã hiểu được quan điểm của Tu Hành Giả "Dăng Trì".
Mục tiêu của y là tất cả những người nào trẻ tuổi trong con hẻm này đều phải chết, nếu giết hắn quá khó, thì sẽ chuyển sang giết Thẩm Dịch dễ hơn.
Nhưng y lại không để ý đến sự tồn tại của Tiết Vong Hư, bởi vì ông quá yếu, so với những người già bình thường còn không bằng, nhưng lại không ngờ dù sao ông cũng Tu Hành Giả trên Thất Cảnh!
Thanh tiểu kiếm màu xám đen vốn định lặng lẽ đi ám sát, trên thân kiếm không mang theo bao nhiêu lực lượng cường đại, nên bị một kiếm này của Thẩm Dịch đánh văng xuyên qua cửa sổ bay ra ngoài.
Thân kiếm màu xám đen nằm trong ánh sáng chói mắt, hết sức dễ làm người ta chú ý.
Ánh sáng chói mắt kia hình như có khả năng khắc chế thanh tiểu kiếm màu xám đen, trên thân thanh tiểu kiếm không ngừng vang lên tiếng lèo xèo, đồng thời toát ra từng sợi khói xanh.
Từ lúc mới bắt đầu, Đinh Ninh đã cảm giác được những tử sĩ này sẽ không bỏ qua bất kỳ tu hành giả nào có mặt trong con hẻm, vì họ không biết Trưởng Tôn Thiển Tuyết, nên hắn không cần phải giấu giếm thực lực của mình, liên tục ra tay vào những lúc quan trọng, để thu hút sự chú ý của những tử sĩ, nhưng tu vi và tâm tư của tu hành giả "Dăng Trì" đều vượt ra khỏi dự tính của hắn, vượt ra khỏi vòng khống chế của hắn.
Người đi ám sát, luôn luôn chiếm thế chủ động so với kẻ bị ám sát.
Nhưng lần này Tu Hành Giả "Dăng Trì" đã lại tính sai, mang lại cho hắn cơ hội thay đổi chiến cuộc.
Hắn quay người, đầu ngón tay trái tuôn ra ánh sáng đen, ai cũng nghĩ hắn sẽ lại bắn ra một thanh tiểu kiếm tấn công thanh tiểu kiếm màu xám đen, thanh tiểu kiếm màu xám đen như cũng có ý sợ hãi, như có sinh mạng, không ngừng lấp lóe.
Nhưng mọi người đều không ngờ, liên tiếp những thanh tiểu kiếm đen thi nhau lao ra, lại không tấn công thanh tiểu kiếm màu xám đen, mà tất cả đều bắn về phía thanh tiểu kiếm màu xanh nhạt.
Vốn thanh tiểu kiếm màu xanh nhạt chỉ muốn lôi Thu Tái Hưng tới ở bên cạnh thùng xe, nên nó không ngừng di động tạo nên những tàn ảnh, để Thu Tái Hưng không chính xác được vị trí kiếm thật ở đâu, do đó không dám ra tay. Lúc này Đinh Ninh đang đưa lưng về phía nó, nên đương nhiên không có khả năng chuẩn xác đánh trúng.
Thế nhưng không ngờ liên tiếp hơn mười tia kiếm quang đen bắn ra, lại đều xuyên thủng những tàn ảnh màu xanh nhạt, ép thanh tiểu kiếm phải hiện ra chân thân.
Mắt Thu Tái Hưng như bốc cháy.
Tên Tu Hành Giả ở nơi xa kêu to, cảm nhận được sự nguy cấp trước mắt, thanh tiểu kiếm màu xanh nhạt chấn động kịch liệt như muốn vỡ.
Nhưng đã trễ.
Song quyền của Thu Tái Hưng đã lần nữa đánh ra.
Hai luồng Kiếm Khí kinh khủng thẩm lại hợp thành một thanh đại kiếm, xuyên qua khoảng cách hơn mười trượng, đập thẳng vào thanh tiểu kiếm màu xanh nhạt.
Thanh tiểu kiếm màu xanh nhạt tuyệt vọng rên rỉ, mất đi sức mạnh, như một miếng sắt vụn bắn tung ra ngoài, không biết rơi xuống nơi nào.
Thanh tiểu kiếm màu xám đen bị lừa thì nổi giận, hắc khí trên thân kiếm trở nên điên cuồng mãnh liệt, tạo thành hình ảnh mấy chục con ruồi trùng, bắn thẳng về phía Đinh Ninh.
Đinh Ninh nghiêm mặt.
Một cái Kiếm Phù hiện ra trước người hắn.
Một con sông lớn nghênh đón thanh tiểu kiếm màu xám đen.
Sức lực của hắn và tu hành giả "Dăng Trì" cách nhau quá xa, nên con sông lớn dễ dàng bị xuyên thủng.
Nhưng hắn chỉ cần tranh thủ thời gian, làm cho tốc độ của thanh tiểu kiếm màu xám đen giảm đi một ít, để cho tiểu kiếm đen của hắn đánh trúng.
"Xùy" một tiếng vang nhỏ.
Đầu ngón tay của hắn đã rướm máu, Tinh Phiến do Nguyên Khí biến thành thanh tiểu kiếm màu đen chuẩn xác đánh trúng vào mũi thanh tiểu kiếm màu xám đen.
Tiểu kiếm màu đen vỡ tung thành nhiều mảnh, tỏa ra tầng tầng sát khí lạnh buốt.
Thanh tiểu kiếm màu xám đen như con thuyền nhỏ trong dòng nước xiết, bị một cơn sóng đánh tới, nên hơi khựng lại.
Liên tiếp năm đạo Tịch Hàn Tiểu Kiếm thi nhau bắn ra, một đạo nối tiếp một đạo đánh trúng vào thanh phi kiếm màu xám đen.
Phi kiếm xám đen không cam lòng khẽ uốn lượn, bị đẩy lùi lại mấy thước.
Đinh Ninh hít sâu một hơi.
Hắn đã dùng hết tinh phiến trong người, không còn đỡ nổi một chiêu nào của phi kiếm xám đen nữa.
Nên bây giờ chỉ còn nhờ vào Thu Tái Hưng.
Lúc thanh phi kiếm xám đen nổi giận, Thu Tái Hưng rất lo lắng, nhưng khi thấy Đinh Ninh tung ra Tịch Hàn Tiểu Kiếm đánh trúng địch, hắn đã thở phào.
Hắn biết đại cục đã định.
Chân Nguyên của hắn cuồn cuộn chảy xuôi khắp người.
Trong lòng hắn vô cùng khoan khoái dễ chịu.
Hắn cười to, khẽ vươn tay, túm lấy cái thùng xe ngựa, bay vút ra giữa đường.
Thanh phi kiếm xám đen lựng khựng giữa không trung, giống như không quyết được phải tấn công ai.
Cách đó hai con đường hẻm, chủ nhân của phi kiếm xám đen, toàn thân quần áo tả tơi như ăn mày, lắc đầu đứng dậy, chỉ sau hai cái lên xuống, đã vượt qua hai con đường, xuất hiện ở trước tiệm mì đã sụp.
Đó là một nam tử hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi đen thui, ngũ quan bình thường, không tạo ra bất kỳ ấn tượng nào, hai bàn tay hắn đang chảy ra những dòng khói màu đen giống như Nguyên Khí.
Hắn đau khổ nhìn Đinh Ninh, cảm khái thở dài: "Sao ngươi bình tĩnh được như thế?"
Đinh Ninh chưa kịp trả lời, thì 'Rầm' một tiếng, bức tường của một căn nhà lại bị đánh vỡ.
Một Tu Hành Giả râu dài mặc áo dài màu xanh từ trong đống mù mịt khó khăn đi ra, trong tay cầm một cái vỏ kiếm bằng bạch ngọc, nhìn chừng ba mươi mấy tuổi, phong độ nhẹ nhàng.
Da thịt của hắn tướm máu, lúc hắn đi ra khỏi đống tường vỡ, quần áo trên người còn sạch sẽ, nhưng chỉ bước đi ba bước, áo dài xanh đã bị máu tươi làm ướt đẫm, biến thành huyết bào.
"Ngươi thi triển đó là kiếm thuật gì?"
Hắn chớp chớp mắt, gạt giọt máu bị dính vào trong mắt, để mình nhìn được Đinh Ninh kỹ hơn.
Người này chính là chủ nhân của thanh phi kiếm màu xanh nhạt, hắn quần chiến với Thu Tái Hưng, bị một kích cuối cùng Thu Tái Hưng phá phi kiếm làm hắn bị thương, nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ xuất hiện ở nơi đây, chính là muốn trước khi chết được gặp Đinh Ninh.
"Dù được huấn luyện bao nhiêu, chuyên hỗ trợ chém phi kiếm bao nhiêu, cũng không có khả năng tinh chuẩn được như ngươi. . . Vốn chúng ta muốn sửa đổi sử sách, không ngờ lại bị ngươi sửa lại."
Tu Hành Giả tiếc nuối và kính nể nhìn Đinh Ninh, cố nói xong một câu, rồi không cố gắng được nữa, ngã ngồi xuống đất.
Mọi người đều chìm vào trầm mặc.
Ai cũng hiểu tâm tình hiện giờ của hắn và Tu Hành Giả "Dăng Trì".
Dù có thể nắm giữ được phương pháp Tinh Thần Ngưng Sát giống như Đinh Ninh, đánh ra được những tia kiếm quang sắc bén màu đen giống như hệt, nhưng dưới áp lực chiến đấu như thế, đối mặt với phi kiếm áp bách, ai có thể bình tĩnh tỉnh táo được như thế?
Chỉ cần có một chút bối rối hay hốt hoảng, chỉ cần một kích không trúng, là có thể thay đổi cả chiến cuộc.
Nhưng Đinh Ninh không hề phạm một sai lầm nào.
Đó chính là điểm làm cho hắn và Tu Hành Giả "Dăng Trì" cảm khái và khiếp sợ.
"Trường Lăng thực là nơi trú ngụ của chân long, mỗi đời đều có những anh tài kinh diễm tuyệt luân tầng tầng lớp lớp. Chỉ là muốn giết bớt mấy người, không ngờ vẫn còn đánh giá thấp. . ."
Tu Hành Giả "Dăng Trì" thở dài.
"Thời gian tới rồi."
Hắn đã cảm giác được từ trong không khí xung quanh mơ hồ truyền tới khí tức, nên khom người thi lễ với Thu Tái Hưng: "Một kiếm cuối cùng này, xin cho ta được xem Vô Song Kiếm của Thu tiên sinh."
Thu Tái Hưng hiểu ý hắn, mặt mũi nghiêm túc hẳn lên.
Chân Nguyên trong người Thu Tái Hưng ào ạt tuôn ra, Thiên Địa Nguyên Khí tràn tới, hội tụ vào tay phải hắn.
Tay phải hắn biến thành màu đồng cổ.
Khí huyết trong cơ thể hắn như bốc cháy, mỗi tấc huyết nhục đều bộc phát ra lực lượng đáng sợ.
Chỉ bước một bước, hắn đã tới trước mặt Tu Hành Giả "Dăng Trì".
Tay phải hắn làm kiếm, chém thẳng vào ngực đối phương.
Tu Hành Giả "Dăng Trì" cảm nhận được kiếm ý cương mãnh chưa bao giờ thấy, trong mắt hắn hiện ra một tia cảm tạ chi ý.
Phi kiếm màu xám đen đã nằm trong tay hắn, chém xéo lên không, theo đường đi của thanh tiểu kiếm, nguyên khí màu đen ngưng tụ thành những viên bi, những con ruồi trùng thi nhau bay ra, vọt tới cơ thể Thu Tái Hưng.
Nhưng luồng khí màu đen tuyền ấy đã bị một kiếm của Thu Tái Hưng dễ dàng phá hủy.
Thân thể tu hành giả "Dăng Trì" nổ tung, máu văng khắp đường phố.
Trương Nghi lộ vẻ không đành lòng, cả người cuộn lên như muốn nôn.
Đinh Ninh không thích mùi máu tươi này, nên nín thở, nhưng hắn biết, có được tôn nghiêm chết trận, đối với Tu Hành Giả "Dăng Trì" chính là kết cục tốt nhất.
Thu Tái Hưng thu tay lại, cảm thấy cả người mệt mỏi.
Hắn hít sâu một hơi, biết mình không còn đủ sức chống đỡ một Tu Hành Giả Ngũ Cảnh nào nữa. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Tu Hành Giả áo xanh ngồi dưới đất đã cúi đầu chết rồi, máu từ trong miệng mũi chảy ra có màu đen nhánh, chứng tỏ đã bị trúng độc, cảm nhận được những khí tức đang di động tới đây, hắn biết nơi đây đã tuyệt đối an toàn.
Có một điều bất thường, là lẽ ra lúc này phải có Tu Hành Giả Thất Cảnh đi tới.
Đường phố ở Trường Lăng chia thành từng khối vuông như lập phương, người ngoài tuy chưa hẳn biết, nhưng hắn biết rõ, dưới sự điều hành của hai thừa tướng, bình thường trong mỗi khu lập phương đều có một Thất Cảnh Tu Hành Giả tọa trấn.
Hôm đó Bạch Sơn Thủy vừa ca vừa chiến, vì sự việc xảy ra quá nhanh, Dạ Sách Lãnh chỉ kém một chút là đã tới kịp.
Nhưng ngày hôm nay, một người quan trọng đủ để thay đổi sử sách tới đây, trận kịch chiến cũng diễn ra đã lâu, mà sao… tới bây giờ vẫn không thấy một Thất Cảnh Tu Hành Giả nào xuất hiện?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.