Mặt Chu Tả Ý từ kiêu ngạo đã hoàn toàn biến thành xám ngoét, cứ mỗi lần từ bức tranh tỏa ra nguyên khí, là trái tim hắn lại chết lặng đi một lần.
Trương Nghi lĩnh ngộ, làm Mặc Viên rơi xuống một trận mưa lớn.
Tạ Trường Thắng lĩnh ngộ, làm không trung Mặc Viên vang lên dị âm, như chuông khổng lồ bị chấn kêu, vang vọng khắp sông núi.
Nam Cung Thải Thục lĩnh ngộ, làm trong cổ điện sinh ra mấy đạo Kiếm Ý kỳ dị, như những con cá đang bơi ngược dòng mà lên, làm tung bọt nước, hành tung bất định.
Từ Hạc Sơn lĩnh ngộ, làm từ trên không trung cao xa như xuất hiện một ngọn núi vô hình cực to, làm rớt xuống những tảng đá lớn, lăn đùng đùng như sấm.
Cả bọn vô cùng im lặng, cẩn thận nhớ lại những lộ tuyến và ý cảnh mình nhìn thấy, ai cũng sợ mình quên mất.
Chỉ có Thẩm Dịch là xấu hổ.
"Sư huynh, ta chưa nhìn ra cái gì hết."
Hắn quay sang, đáng thương nhìn Đinh Ninh: "Ta không cảm nhận được âm thanh từ cái cốc giữa hai ngọn núi, cũng không cảm nhận được cự thạch từ trên núi lăn xuống là như thế nào, ta bắt chước cách của Tạ Trường Thắng, nhưng chỉ nhìn thấy đường mực vẽ, chẳng cảm thấy gì đặc biệt."
"Mỗi người có mỗi sở trường khác nhau."
Đinh Ninh bình thản: "Nhìn ra được sở trường của người khác là ưu điểm của ngươi, nhưng nhất định muốn học ưu điểm của người khác, là ngươi không đúng. Tám trăm dặm đất Quan Trung màu mỡ, ngươi đã quen nhìn đất đai rộng lớn, nên lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644319/quyen-2-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.